Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 644



Đôi môi lưu luyến, kèm theo rượu đỏ, vừa kích thích rồi lại dịu dàng. Phó Nhiễm đưa tay chống ở trước n.g.ự.c anh, bị anh kéo xuống sau đó đổi thành vòng ở bên eo cô. Anh cùng Phó Nhiễm đổi chỗ, để cho cô ngồi trên đùi mình. Bởi vì bọc tấm khăn tắm nên thấy khó khăn, anh định đẩy lên trên, để cho đôi chân của cô tự do hoàn toàn. Đầu lưỡi mang theo chút dây dưa, như một trò chơi truy đuổi, anh lướt qua hàm răng Phó Nhiễm, cánh tay khó nhịn ôm chặt cô. Cô tức giận thở hổn hển đẩy anh ra, bàn tay anh vỗ nhẹ ở bên eo cô. "Thời gian về sau còn nhiều, từ từ đi."

 

Phó Nhiễm dẫm chân trần trên sàn nhà, anh hơi nghiêng đầu, bàn tay chống cằm. "Muốn khỏa thân khiêu vũ sao?"

 

Cô sửa sang lại loại ‘y phục’ trên người này, tức giận trừng mắt nhìn anh.

 

Anh đem miếng thịt bò bít tết được xắt nhỏ đưa tới cạnh tay cô, Phó Nhiễm lắc lư chân. "Chỉ là uống rượu đỏ ăn thịt bò bít tết mà ăn mặc như vậy, chúng ta hẳn là hạng nhất chứ?"

 

"Ai nói?" Anh khẽ nhếch cánh môi lên. "Những chuyện trong khách sạn này không cần đoán cũng có thể biết, có thể chỉ đơn giản dùng cơm, chúng ta vẫn là người văn minh."

 

Phó Nhiễm buồn cười, chợt như nhớ tới điều gì, mở miệng nói. "Em đáp ứng mẹ chuyện để Nhị ca tới MR." Cô nâng tầm mắt lên nhìn nét mặt anh.

 

Anh tập trung nhai, ngẩng đầu lên thấy cô nhìn về phía mình. "Anh đã nói rồi, chuyện của MR em không cần phải tới hỏi anh, tự quyết định là được rồi."

 

Phó Nhiễm để d.a.o dĩa xuống. "Cứ cứng ngắc như vậy cũng không phải là biện pháp, biện pháp duy nhất khiến mẹ yên tâm cũng chỉ có cách này, trước đó Nhị ca cũng tiếp quản công ty một thời gian, nếu thật sự có thể giúp em, cũng không phải là chuyện không tốt."

 

Anh cắt miếng thịt bò bít tết thả vào trong miệng Phó Nhiễm. "Vậy bây giờ em đang lo lắng điều gì?"

 

"Không biết." Phó Nhiễm lắc đầu. "Có cảm giác không rõ ràng."

 

"Không có việc gì." Anh lại cắt một miếng nữa đưa về phía cô. "Tự lo cho mình là tốt rồi."

 

gật đầu, há miệng, đưa vào miệng mới phát hiện là miếng vừa nãy còn chưa nuốt xuống.

 

"Còn nữa, cậu anh bên kia. . . . . ."

 

Cô hơi giật mình ngẩng đầu. "Anh cũng biết?"

 

"Tóm lại, em cẩn thận một chút, mặc dù anh không biết chuyện bên trong, nhưng là có thể đoán được đại khái, Phó Nhiễm, trước kia bí mật của cha anh chưa bị tiết lộ, mọi người cũng đã củng cố lợi ích của mình rồi, huống chi hiện tại biết Minh Tranh cũng không phải là con riêng, hôm nay chỉ còn em quản lý MR, cho dù bên kia là lý do như thế nào cũng muốn chen vào một cước."

 

Anh uống rượu đỏ, ánh mắt bình tĩnh như thường.

 

Phó Nhiễm nhất thời không còn muốn ăn nữa. "Lúc nào thì chúng ta mới có thể thoát khỏi những tranh đoạt này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Trừ phi em chưa bao giờ bước chân vào cuộc sống như thế." Anh cầm ly rượu đặt xuống trên mặt bàn. "Nếu không. . . . . ."

 

Phó Nhiễm cũng hiểu, từ trước đến giờ chuyện tranh đoạt không phải của riêng thời kỳ nào, đừng nói là cậu ruột, cho dù là người thân nhất, cũng không nhất định sẽ toàn tâm toàn ý tốt đối với anh.

 

Vẻ mặt đỏ hồng sau khi uống rượu dịu dần, trông càng thêm kiều diễm.

 

Anh hướng cô vẫy tay, sắc mặt cô đầy cảnh giác. "Làm gì?"

 

"Ai." Anh nói cũng không phải yêu, mà là ghép vần ai.

 

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn từ trước n.g.ự.c anh lướt qua một vòng, rồi lại trở về trên khuôn mặt anh. "Anh!"

 

Anh cũng nhìn một vòng theo ánh mắt của cô vừa nãy. "Anh thế nào?"

 

"Mới vừa rồi anh không mang “mũ”! Anh nghiêng người tới gần. "Em không muốn sinh thêm đứa nữa sao?"

 

Phó Nhiễm lắc đầu. "Nếu muốn cũng là hai năm nữa."

 

"Nhưng mà anh muốn." Anh nâng tay của cô lên, ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô. "Lúc này, anh muốn ở cạnh em ngay từ giai đoạn bắt đầu, lúc em sanh anh cũng sẽ ở bên cạnh, Phó Nhiễm, chúng ta sẽ có con gái chứ? Một trai một gái thật tốt."

 

Phó Nhiễm nắm chặt ngón tay của anh. "Đúng, lúc em sinh Hãn Hãn anh không có ở bên cạnh em, là anh nợ em."

 

"Đúng, anh nợ em." Đầu ngón tay anh lượn vòng trong lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng một cái liền đem Phó Nhiễm tới trước người mình, anh áp mặt ở trước n.g.ự.c cô. "Nhớ anh sao?"

 

Phó Nhiễm đưa tay ôm đầu anh. "Trong mấy ngày chờ đợi tin tức, rất nhớ, em cũng không biết anh có thể vượt qua hay không, trong lòng khó chịu muốn chết, loại đau này, thật sự là giống như mất đi anh. Em vừa trông chờ điện thoại, lại sợ, thật may, ngày đó nhận được điện thoại, em đã nói với Hãn Hãn, Hãn Hãn con có ba."

 

"Phó Nhiễm." Anh nặng nề thở dài, liền không nói thêm gì nữa.

 

Phó Nhiễm thấy cả phòng toàn nước hoa hoa hồng, chừng hơn một ngàn chai, hai bên tủ đầu giường toàn chai lọ, cô không khỏi cười ra tiếng. "Sao mua nhiều như vậy?"

 

"Nghe Huống Tử nói, họ Lý kia tặng hoa cho em."

 

"Anh còn ghen hay sao?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com