Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 649



Phó Nhiễm bất đắc dĩ, quay sang nói với Hàn Tuyển. "Anh đi ra ngoài trước đi."

 

Trong lòng cũng không quá lo lắng, cho dù ông ta có háo sắc như thế nào đi chăng nữa cũng không thể dám to gan làm chuyện tồi tệ giữa ban ngày với cô.

 

Thái độ của Cục trưởng Tống khá hơn nhiều so với lúcy, tự mình rót rượu cho Phó Nhiễm, tình huống như vậy cô không uống cũng không được, vốn là sữa không nhiều lắm nên cũng đã cai sữa cho Hãn Hãn, Phó Nhiễm cầm ly rượu lên nhấp môi.

 

"Nghe nói Phó tổng ở bên ngoài không uống rượu, hôm nay coi như là cho tôi thể diện cực lớn."

 

Trường hợp này không biết là ai nói? Phó Nhiễm vội vàng rót rượu cho Cục trưởng Tống.

 

Hàn Tuyển cũng đang ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại.

 

Phó Nhiễm đem tài liệu chuẩn bị xong giao cho Cục trưởng Tống, ông ta lại xua tay.

 

"Ngày hôm qua quản lý Minh đưa tài liệu cho tôi, mặc dù tôi đã nhận, nhưng thẳng thắn nói cho cô biết, ngay cả nhìn tôi cũng chưa từng nhìn, có lẽ ở trong mắt các người cũng cảm thấy chúng ta xã giao như thế này là rất tốt, chỉ đơn giản là hai chuyện đưa tiền và nhét phụ nữ, quan trường cũng giống như thương trường."

 

Cục trưởng Tống cười nói. "Phó tổng, tin tưởng một câu nói của tôi, chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh, không cần phải giả tạo, dĩ nhiên, đây chỉ là ý của tôi, không có nghĩa là sau này cô gặp những người khác cũng có ý nghĩ như vậy."

 

Phó Nhiễm dìu lấy Cục trưởng Tống say khướt đi ra ngoài, Hàn Tuyển giống như là canh giữ ở cửa vậy, Phó Nhiễm giao Cục trưởng Tống cho hắn.

 

"Nhất định phải đưa về nhà an toàn."

 

"Ngài không có sao chứ?"

 

Phó Nhiễm cầm tài liệu trong tay. "Tôi không sao."

 

Màn đêm buông xuống, một chiếc xe thể thao màu sâm banh lướt nhanh như gió trên đường, thỉnh thoảng có người dừng lại, ngoái đầu lại nhìn đâu còn bóng dáng chiếc xe đó nữa

 

Phó Nhiễm đứng ở hành lang một mình, nhìn Hàn Tuyển dìu Cục trưởng Tống đi ra ngoài, cô nhìn tài liệu trong tay, không phân biệt rõ lời nói vừa rồi của người đàn ông kia là thật hay là giả.

 

Cô đi ra khỏi Mê Tính, không có lái xe của mình, đi về phía trước hai bước đột nhiên thấy một chiếc xe thể thao lái vào quảng trường, sau khi chuyển hướng trong nháy mắt, bánh xe đã lượn được nửa vòng trên mặt đất, Phó Nhiễm nhìn một cái là nhận ra xe của ai, cô vội vàng chạy tới mở ghế lái phụ ra, sau khi tiến vào liền đóng cửa xe lại. "Đi!"

 

Có thể nói là động tác rất nhanh chóng. Bàn tay của người đàn ông còn đặt ở trên tay lái không thu hồi, không ngờ là cô có thể xông tới như vậy.

 

Phó Nhiễm nghiêng mặt tiến tới trước cửa sổ xe lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy xe còn dừng bất động ở tại chỗ. "Mau lái xe."

 

Anh lên tiếng hừ lạnh, phát động động cơ một lần nữa. "Có phải bị cục trưởng Tống quấy rối phải chạy ra ngoài hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Nhiễm thắt dây an toàn. "Nói mò gì đây?"

 

Pằng!

 

Một cái tát vỗ vào đùi Phó Nhiễm, cô đeo tất chân màu đen, anh không dùng lực nhiều nên thực ra cũng không đau, chỉ là âm thanh rất lớn.

 

Phó Nhiễm tức giận véo một cái vào đùi anh. "Cứ âm thầm đánh người như vậy, ai dạy anh."

 

Anh vươn cánh tay ôm cổ Phó Nhiễm lôi cô vào trong ngực. "Anh còn không có tìm em tính sổ đâu đấy, ai cho em đơn độc cùng lão háo sắc đó ở chung một phòng, lá gan đủ mập nha."

 

"Là ghế lô, không phải gian phòng." Phó Nhiễm chữa lại lời nói của anh.

 

Anh hung hăng bấm mạnh một cái trước n.g.ự.c cô. "Em không có quyền lợi thanh mi

 

Phó Nhiễm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. "Đã lớn như vậy còn ghen."

 

Mùi rượu thơm tinh khiết phả vào mặt anh, đôi mắt càng lúc càng u ám, hai hàng lông mày gần như vặn chặt lại. "Em còn uống rượu?"

 

"Chỉ một chút thôi."

 

Ánh mắt anh không giấu được tức giận. "Đây là một lần cuối cùng biết không? Nếu như thực sự gặp chuyện không may thì làm thế nào?"

 

"Yên tâm." Phó Nhiễm đưa tay ôm eo anh. "Em sẽ tự bảo vệ mình, ở chỗ không xác định có thể an toàn hay không, ngay cả ly rượu em cũng sẽ không đụng vào."

 

Mặc dù biết cô có chừng mực, nhưng vẫn trong lòng vẫn còn sợ hãi, đôi môi mỏng hôn lên đỉnh đầu cô. "Phụ nữ không thể so sánh với đàn ông."

 

Phó Nhiễm cười nói tiếp. "Em biết rồi, về sau, một cuộc làm ăn nhỏ em cũng sẽ không uống một ly rượu, có thể nói thì nói, không thể nói cũng không miễn cưỡng."

 

Anh nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.

 

"Anh cho em xuống chỗ trước mặt, em tự lái xe trở về."

 

Tránh phiền toái không cần thiết đi theo.

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô. "Hôm nay anh trở về Y Vân thủ phủ với em?"

 

Phó Nhiễm nghiêng người đứng dậy, bàn tay đè lại bả vai anh. "Sau khi trái tim của anh giải phẫu xong bị đưa ra nước ngoài, bây giờ không thể xuất hiện, chúng ta chỉ cần một ít thời gian nữa, em biết rõ anh sợ em không chịu được, yên tâm đi, em rất tốt, chỉ cần anh, điều gì em cũng có thể gắng gượng vượt qua."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com