Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu lam, làn da cô trắng nõn nà, bụng đã nhô lên khá rõ. Phó Nhiễm khoác tay người đàn ông bên cạnh, tất nhiên là không cần phải nói tới Minh Thành Hữu , đi tới đâu cũng đều biến thành tiêu điểm của sự chú ý, giới truyền thông đều cho rằng, dựa vào vẻ đẹp cũng như thân hình của anh, không vào giới diễn viên nghệ sĩ quả nhiên là đáng tiếc. Nhưng xưa nay đâu có thể chiều theo lòng người, cuộc sống không bị nhòm ngó mới là tốt nhất.
Minh Thành Hữu cầm ly kem Haagen-Dazs trên tay, Phó Nhiễm ham ăn, cầm muỗng múc một muỗng cho vào miệng, kem trong miệng chưa tan hết cô đã vội múc một muỗng khác.
Minh Thành Hữu thấy thế vội giấu ly kem ra sau lưng, hình như anh nói gì đó với Phó Nhiễm, nhưng cô dứt khoát đứng đó không chịu đi, cứ giơ cánh tay về phía Minh Thành Hữu. Minh Tranh dừng xe ở ven đường dõi theo, Minh Thành Hữu không còn cách nào khác, lại phải đưa ly kem ra. Phó Nhiễm múc một muỗng đưa lên miệng anh, anh vội quay mặt sang hướng khác, Phó Nhiễm cứ nhất định đòi đút cho anh cho bằng được. Minh Thành Hữu lộ vẻ mắc cỡ, ăn xong muỗng kem liền tiến đến hôn lên má cô.
Phó Nhiễm đưa anh ly kem, "Đừng đổ kem của em."
Minh Tranh cứ thơ thẩn nhìn về phía hai người họ, cho đến khi có tiếng còi xe vang lên từ phía sau, "Nè, hết đèn đỏ rồi, anh không đi à?"
"Đừng cản đường nữa, tôi đang vội!"
Minh Tranh không nói gì, Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm đi ra bãi đỗ xe, Minh Tranh nhấn ga, nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy hình ảnh của hai người họ nhỏ dần, rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Minh Tranh tăng tốc, mở cửa sổ, một cơn gió thổi qua vành tai luồn vào mái tóc, khiến một mảng da trên cánh tay bị phỏng bong lên, Minh Tranh giương mắt, trong đôi mắt ánh lên nỗi cô đơn dày đặc như bóng đêm bao trùm.
Lúc trở về, Minh Tranh đã say khướt, một mình Tiểu Chu không xoay sở nổi, vất vả tiễn người của công ty đối tác xong, Tiểu Chu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Tiểu Chu vội vàng nói, "Alo, Eve, tụi em đang ở Khải Duyệt, lão đạisay đến bất tỉnh nhân sự, chị..."
"Em lái xe đưa anh ta về, đừng để anh ta lái."
"Eve, chị đến đây được không?"
La Văn Anh đang đứng trên sân thượng, hạ giọng, "Tiểu Chu, những chuyện này mà em cũng không xử lý được sao? Sau này không có chuyện gì hệ trọng thì đừng gọi cho chị, chị là cấp trên của em, không phải là bảo mẫu, em hiểu không?"
Nói xong, cô tắt máy.
Tiểu Chu đã quá hiểu tính khí của La Văn Anh, cô phải cắn răng quay lại hộp đêm.
Cô bắt một chiếc taxi đưa Minh Tranh về nhà, may mắn gặp Triệu Lan từ phòng khách đi ra, nhìn thấy Minh Tranh thì vội chạy tới, "Tôi lo muốn chết, sao nó lại về trễ như vậy?"
"Bác, giám đốc có hẹn với đối tác, nếu không có gì nữa thì con xin phép về trước."
"Ừ, cảm ơn cô."
Triệu Lan dìu Minh Tranh lảo đảo đi vào nhà, "Minh Tranh, con uống nhiều vậy, chuyện công ty quan trọng nhưng cũng phải chăm sóc bản thân chứ, con đã từng tuổi này cũng nên nghĩ tới chuyện lập gia đình rồi."
Minh Tranh đột nhiên gạt tay Triệu Lan ra, chậm chạp bước lên cầu thang .
"Minh Tranh."
Anh không nói gì, tự đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ bước vào, tuy uống rất nhiều, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo. Hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra khắp căn phòng, Minh Tranh nằm ngửa trên giường, lấy cánh tay che mắt, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả nhịp thở của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm sau tỉnh lại, hai cánh tay Minh Tranh buông thõng, cảm giác cơ thể không có chút sức lực nào, đứng dậy thôi cũng thấy vất vả, đầu thì nặng trĩu chân lại nhẹ tênh, không thể điều khiển được.
Lúc xuống lầu, không thấy Triệu Lan đâu.
Không nói cũng biết, chắc chắn là đã tới Y Vân Thủ Phủ.
Bà giúp việc từ trong bếp đi ra, "Tôi làm xong bữa sáng rồi, cậu..."
"Tôi không ăn." Minh Tranh vừa nói xong đã bước ra ngoài.
La Văn Anh phải đánh hai lớp phấn nền mới dám ra ngoài, cô vừa đi vừa lo lắng, tối hôm qua hầu như cả đêm không hề chợp mắt, mới bước vào đại sảnh đã thấy Minh Tranh ở phía trước, La Văn Anh đi chậm lại, nhưng vẫn hướng về phía thang máy.
Tiểu Chu nhìn thấy hai người, vội vàng chào hỏi, "Giám đốc, tối qua anh ổn chứ?"
"Không sao." Minh Tranh không nhìn hai người họ lấy một cái, đưa tay bấm nút chọn số tầng.
"Ai da, tay của anh sưng tấy lên rồi," Tiểu Chu sợ hãi la lên, "Tối hôm qua đâu có nghiêm trọng tới mức này, anh đi bệnh viện ngay đi..."
Cô mới nói được một nửa câu, còn nửa câu kia bị bỏ lại ngoài thang máy.
Tiểu Chu chỉ vào cửa thang máy chuyên dụng, "Eve, chị thấy tay của giám đốc chưa? Sưng tấy lên rồi, nhưng anh ấy hình như không thèm để ý."
La Văn Anh bước vào thang máy, "Thân thể anh ta mà anh ta còn không biết chăm sóc, người khác nhắc nhở quan tâm gì cũng là dư thừa."
Tiểu Chu thấy vậy, thì không nói nữa.
"Hôm qua dự án bàn bạc thế nào rồi?"
"Sau khi giám đốc tới, thì cũng gần bàn xong rồi."
"Ừ, vậy thì tốt." La Văn Anh lạnh nhạt trả lời, cửa thang máy đột nhiên dừng ở một tầng, La Văn Anh ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái xinh đẹp bước vào, mái tóc dài đen bóng, dáng người khá cao, tay cầm túi xách, thấy hai người họ thì vội chào hỏi, "Chào hai người."
Tiểu Chu thắc mắc, "Cô là người mới ?”
"Vâng, tôi vừa đến phòng Nhân sự trình diện, bây giờ chuẩn bị đi tới phòng làm việc."
Tiểu Chu liếc mắt về phía các con số trên tường thang máy, Tiệm Khôn có một quy tắc, càng làm việc ở tầng cao thì chức vụ càng cao, "Cô làm ở tầng mấy ?"
Cô gái đưa bàn tay về phía La Văn Anh, "Cô chính là Eve phải không, nghe danh đã lâu, tôi là thư ký mới của tổng giám đốc, Tạ Nam."
Tiểu Chu hết sức ngạc nhiên nhìn về phía La Văn Anh, từ khi nào mà Minh Tranh đổi thư ký mà ngay cả hai người họ cũng không biết?