Phá hoại chuyện gặp mặt, Minh Tranh rất có kinh nghiệm.
La Văn Anh đi tới chỗ hẹn, kỳ thật cô cũng đã gặp qua đối phương, do các trưởng bối muốn người trẻ có cơ hội gặp riêng nên mới nói anh hẹn cô ra ngoài.
Tống Cẩm Trác ra cửa đón, vừa lúc thấy La Văn Anh đang đi tới.
“Thật ngại, tôi đến trễ.”
“Không sao” dáng người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt, dắt La Văn Anh lại bàn ăn “Anh cũng vừa đến không lâu.”
La Văn Anh ngồi cạnh cửa sổ “Sao lại đến đây ăn cơm?”
“Lần trước nghe em nói thích ăn thịt bò, thịt bò ở đây rất ngon.”
La Văn Anh tươi cười, cô chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh lại nhớ kỹ.
Nếu bàn về gia thế, Tống gia so với La gia cũng không khác nhau, Tống Cẩm Trách lớn hơn La Văn Anh một tuổi, công việc ổn định, thu nhập lại cao, mẹ La sao lại không nhìn trúng cơ chứ? Hơn nữa, dáng người Tống Cấm Trác đẹp, La Văn Anh đi gặp mặt nhiều lần như vậy, đến nay cuối cùng cũng gặp được người đẹp trai, ai mà không thích cái đẹp, nếu không phải Minh Tranh sớm đã từng bước đi vào lòng cô, nói không chừng cô cùng Tống Cẩm Trác có thể nên duyên.
Tống Cẩm Trác đưa thực đơn cho cô “Gọi thức ăn đi.”
La Văn Anh không khách sáo, tùy tiện gọi mấy món thường ngày cô thích ăn “Còn lại anh gọi đi.”
Tống Cẩm Trác gọi món xong, rót cho La Văn Anh ly trà “Làm việc ở Hào Khôn có vất vả không?”
La Văn Anh đưa tay nhận ly trà “Cũng được, gần đây thời gian tăng ca không nhiều.”
Xã hội bây giờ, ra ngoài khó gặp được người chính trực, đi gặp mặt ngược lại cũng là một biện pháp. Chơi thân, dĩ nhiên sẽ hợp nhau, hiểu nhau, nói không chừng có thể kết giao bằng hữu.
Ng phục bưng đồ ăn lên, La Văn Anh lấy rau trên bàn đổ vào, thịt bò nấu với canh tỏa ra mùi vị thật hấp dẫn, Tống Cẩm Trác săn cổ tay áo, động tác vô tình lộ ra một phần cơ tay săn chắc, nước da màu đồng cổ, áo lót ôm thân người, vừa nhìn là có thể biết anh bình thường thường xuyên vận động. Minh Tranh đi vào tiệm, tầm mắt La Văn Anh đặt hoàn toàn trên người Tống Cẩm Trác nên Minh Tranh vào ngồi ở bàn cách đó không xa cô vẫn không phát hiện được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nghe mẹ tôi nói, anh là Cục trưởng Cục thuế vụ?”
Hai tay Tống Cẩm Trác nâng chung trà lên, cười nói: “Cũng gần như vậy”
“Vậy sau này có việc đến chỗ anh, kính xin anh nâng cao đánh khẽ.” La Văn Anh nâng bình trà lên, châm trà thêm vào ly trà trong tay anh, nhưng không cẩn thận, ấm nước trà rơi trực tiếp trên mu bàn tay anh.
“Thực xin lỗi.” Cô rút khăn tay bên cạnh cho anh lau.
Minh Tranh nhìn thấy thầm nghĩ “Làm tốt lắm”.
Tống Cẩm Trác không để ý, nhận lấy khăn tay từ La Văn Anh: “Anh chưa từng có ý nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình, trừ một trường hợp.”
“Trường hợp nào?”
“Nếu một ngày, người phụ nữ của anh gặp chuyện, anh nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận, không vì sự nghiệp.”
La Văn Anh cười cười, cô không ngờ có mấy lời nhất thời xúc động nói ra miệng nhưng sau này lại trở thành thật.
Trời nóng lại ăn lẩu, khi người phục vụ đưa chai Sprite ướp lạnh tới, La Văn Anh uống vào, bị chua, chóp mũi cô liên tục nhăn lại, Tống Cẩm Trác giương nhẹ khóe môi, ngón tay thon dài rút khăn tay đưa cho cô. La Văn Anh cúi thấp đầu nên không nhìn thấy, anh liền nghiêng người qua xoa xoa cho cô.
Minh Tranh thấu xương, ánh mắt buồn bã, anh thấy La Văn Anh nghiêng đầu, ngón tay xoa xoa hai bên gò má nhưng không cự tuyệt, đôi mắt dài đẹp khẽ nhíu lại, vẫy tay gọi người phục vụ tới.
Hai người đang nói chuyện, Tống Cẩm Trác không phải là loại người dẻo miệng, nói năng ngọt xớt, nhưng sức quyến rũ của anh đủ làm cho nữ nhân điên đảo, mọi người đều nói mắt nhìn của công tử Tống gia quá độc, quá cao, người bình thường không để vào mắt.
Người phục vụ bưng khay tới chỗ hai người “Xin chào, món ăn của quý khách.”
La Văn Anh ngẩng đầu nhìn cái khay trong tay người phục vụ, sắc mặt cô tự nhiên ửng đỏ lên: “Món này?”.
Chính cô không gọi, nghĩ tới nghĩ lui nhất định là Tống Cấm Trác gọi. Chỉ là không nghĩ tới anh lại ăn loại vật này, cô có vẻ lúng túng, Tống Cấm Trác nhìn qua, giương mắt lên: “Món này không phải của chúng tôi.”