La Văn Anh đi đến cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo quả nhiên thấy được hình dáng người phục vụ đứng bên ngoài, La Văn Anh mở cửa ra.
“Chào cô, tôi đem quần áo mà Minh thiếu đã chọn đến đây, tổng cộng là một vạn tám nghìn tám, xin mời kí nhận.”
La Văn Anh tiếp nhận gói đồ, còn có hóa đơn, hướng tới trong nhà kêu lên. “Lại đây tính tiền!”
Minh Tranh mặc áo ngủ nghênh ngang đi tới, vì tránh bị hàng xóm đàm tiếu, La Văn Anh cố ý đứng ở cửa che chắn, Minh Tranh vỗ vỗ y phục trên người. “Ví tiền để quên ở văn phòng làm việc, em ứng trước dùm anh.”
“Tôi không có tiền.”
“Minh Thiếu, người chỉ cần kí tên là được, vẫn còn nhiều dịp khác.” Người phục vụ không để anh khó xử.
Minh Tranh chụp lấy gói đồ trên tay La Văn Anh. “Không tính tiền cho anh, anh sẽ đưa y phục cho anh ta đem về, vừa lúc không có quần áo mặc không cần đi làm nữa.”
Minh Tranh bỏ lại câu nói rồi cầm lấy gói đồ đi về phòng ngủ.
“Cậu chờ đó.” La Văn Anh không có cách nào khác, đành phải lấy tiền trả, may mà còn hai vạn lần trước nhét dưới gối vẫn chưa có dùng đến. Sau khi thanh toán xong,cô đóng ầm cửa lạiMinh Tranh thay xong y phục từ trong phòng ngủ đi ra. “Anh đến công ty trước.”
La Văn Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô vội vàng nhảy ra phía sau, liếc mắt nhìn, là Tống Cẩm Trác.
“Alo, Tống thiếu.”
“A.” Bên kia truyền đến ý cười nhạt. “Khách khí như vậy, gọi tên tôi là được.”
La Văn Anh tiện tay đem chén Minh Tranh đã dùng bỏ vào trong nhà bếp. “Bây giờ vẫn còn sớm, anh đã phải đi làm sao?”
“Tôi vừa mới tập thể dục về, nghĩ muốn hẹn em cùng ăn cơm tối.”
La Văn Anh tựa như đang do dự, dù sao cô cũng còn cần phải suy nghĩ thật tốt con đường đi sau này, Tống Cẩm Trác nhận lấy ly nước từ tay người hầu, La Văn Anh ở bên này có thể nghe thấy được âm thanh rất nhỏ phát ra từ cổ họng anh ta sau khi uống cạn ly nước, không có chút gì là đột ngột, ngược lại còn tăng thêm chút cuồng dã. “Được, hẹn ở đâu?”
“Tôi đi đón em.”
“Không cần.” La Văn Anh cũng không muốn để cho mọi người công ty biết được. “Anh suy nghĩ địa điểm rồi nói cho tôi biết một tiếng là được.”
“Được.” Tống Cẩm Trác cũng không miễn cưỡng. “Vậy tối gặp.”
“Chào anh.”
Cúp điện thoại xong, thấy khóe miệng Minh Tranh gợi lên một đường cong quái dị, cười như không cười, La Văn Anh bỏ điện thoại vào lại trong túi.
“Đi ra ngoài hẹn hò nhớ mang theo nhiều miếng lót một chút, tránh phải bối rối trước mặt người ta.” Nói xong , người đã đi tới cửa lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Văn Anh đen mặt, bà dì cả của cô như thế nào, còn cần anh ta nhắc nhở sao. Cô đứng ở cửa thay giày xong đi ra ngoài, thang máy vừa đến đúng lúc, La Văn Anh nhìn từng con số nhảy xuống, nghĩ thầm người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Chờ thang mấy gần xuống đến, La Văn Anh nhìn lại trên người mình , thấy đã kín đáo trước sau rồi mới yên tâm.
Từ trong ga ra lái xe ra ngoài, La Văn Anh cũng không thấy xe Minh Tranh, chạy đến chỗ bảo vệ , cô dừng xe ở bên cạnh.
Bên trong có người đi ra . “Xin chào.”
“Xin chào, tôi ở tầng 21, căn hộ 601, tối hôm qua nhà tôi đột nhiên bị mất điện, tôi muốn hỏi nguyên nhân cụ thể một chút.”
“Thật xin lỗi, cái này tôi cũng không biết rõ, chúng tôi vừa mới giao ban.”
La Văn Anh gật đầu. “Người ở bên ngoài muốn vào tiểu khu có phải đều phải đăng ký hay không?”
“Đúng.”
“Sau này nếu có người tới tìm tôi, làm phiền các anh để ý biển số xe là XXX thì đừng cho vào, tôi không muốn gặp người đó, ngộ nhỡ có chuyện gì phát sinh, tôi sẽ tìm các anh truy cứu.”
“Được. Tôi sẽ ghi vào sổ.”
La Văn Anh nói tiếng cảm ơn , lúc này mới lái xe đi ra ngoài.
Có thể ngăn tạm thời như vậy rồi tính sau, cũng không biết Minh Tranh phát điên cái gì, làm cho cô hoàn toàn không biết phải làm sao.
Minh Tranh đến công ty trước La Văn Anh, Tiểu Chu đang đứng đợi thang máy, nhìn lên thấy Minh Tranh đang bước đến. “
Minh Tranh vẫn nghiêm mặt, bên cạnh tiểu Chu còn có vài đồng nghiệp, đều là những cô gái trẻ, giống như vừa phát hiện ra được đại lục mới kéo kéo cổ tay người bên cạnh. “Nhìn nhanh lên.”
“Nhìn cái gì chứ?” Người nọ hạ giọng nói.
“Môi của lão đại.”
Minh Tranh đi thẳng đến thang máy chuyên dụng, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn phát hiện ra có gì đó khác thường.
“A!”
Đợi cửa thang máy vừa khép lại, hiện trường lập tức bùng nổ. “Trời ạ, tôi cam đoan là bị cắn!”
“Nói thừa, nhất định là bị cắn rồi, ai lại can đảm như vậy nha?” Tiểu Chu ôm bụng cười nắc nẻ.
La Văn Anh từ xa nhìn thấy một đám người đứng lộn xộn trước cửa thang máy, vài người còn tỏ ra buồn bực khó hiểu. “Xong rồi, lão đại đã có chủ.”
“Mới sáng sớm ở đây ồn ào cái gì?” La Văn Anh đến gần mới lên tiếng, nhưng vừa mở miệng thì thấy môi đau tê tái, lúc này cô mới nhớ lại tối hôm qua môi bị tên sói hung ác kia cắn nát.