Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 813



Đôi tay La Văn Anh cầm chặt lấy tay nắm cửa mới khiến cho thân thể của mình không trượt xuống, dường như không còn khí lực chống đỡ để đi về phía trước, La Văn Anh ngơ ngẩn dựa vào cửa, trong phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, tầm mắt liền mơ hồ, lúc này không cần vì không muốn nhìn mà nhắm mắt lại. La Văn Anh trừng lớn hai mắt, nhưng, nhìn không thể nhìn, cô vẫn nhìn không rõ giống như cũ.

 

Minh Tranh nhìn chằm chằm cánh cửa vừa khép lại, từng bước xa, cũng cắt ngang khoảng cách chưa bao giờ có giữa anh và La Văn Anh

 

Anh đột nhiên có dự cảm, lần này, La Văn Anh thật sự sẽ không bước cùng anh nữa.

 

Minh Tranh lui về phía sau hai bước, cho đến khi phần lưng dựa vào vách tường, La Văn Anh nghiêng ngả lảo đảo đi thẳng về phía trước, không có ánh đèn, cô nhìn không rõ giường ở đâu, liên tục bị ngã mấy lần mới đụng đến mép giường, La Văn Anh kéo chăn mền trùm kín người.

 

Tống Cẩm Trác trở lại phòng, tắm rửa qua, thay xong quần áo, nghĩ nghĩ muốn gọi điện thoại cho La Văn Anh.

 

Nhưng điện thoại di động của cô liên tục rơi vào trạng thái không có người nghe, Tống Cẩm Trác suy nghĩ một chút, bấm số máy bàn riêng bên trong phòng La Văn Anh.

 

Chuông điện thoại thúc giục vang lên, dường như nếu cô không nhận, đối phương sẽ không bỏ qua. La Văn Anh đi tới tủ đầu giường, cho dù cố đè nén giọng nói, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được một chút nghẹn ngào "Alô"

 

"Văn Anh, em làm sao vậy?"

 

La Văn Anh ngồi trên thảm trải sàn, đưa tay lau nước mắt, "Không có gì cả. " Cô nhận ra giọng nói của Tống Cẩm Trác, sau đó liền nói "Ngủ ngon."

 

"Đợi một chút" Tống Cẩm Trác nôn nóng lên tiếng "Không phải vừa rồi vẫn rất tốt sao?"

 

"Em không sao thật mà, anh đừng lo lắng."

 

Tống Cẩm Trác tắt máy, La Văn Anh đem điện thoại bỏ lại chỗ cũ, cô đứng dậy bật bóng đèn nhỏ bên trong phòng, Tống Cẩm Trác bước ra khỏi thang máy đi tới trước cửa phòng La Văn Anh, cũng không thấy có người bên ngoài.

 

Anh đưa tay ấn hướng chuông cửa.

 

"Anh đi đi!"

 

Tống Cẩm Trác bị thái độ của La Văn Anh làm cho giật mình, nhưng ý thức cũng biết cô không phải hướng về phía mình. Tống Cẩm Trác nhấn chuông cửa "Văn Anh, là anh."

 

La Văn Anh vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, đôi mắt nhìn trong gương đỏ bừng, nhìn là biết vừa khóc.

 

Cô đi tới cửa, đè ép giọng nói "Có chuyện gì sao? Em đang ngủ."

 

"Em mở cửa ra."

 

La Văn Anh đưa tay dò hướng tay cầm cửa, cửa khẽ mở một kẽ hở, sau khi nhìn rõ ràng bên ngoài chỉ có một mình Tống Cẩm Trác, lúc này La Văn Anh mới mở hoàn toàn mở cánh cửa "Đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi?"

 

Tống Cẩm Trác nhìn mắt của cô, La Văn Anh tự ý đi vào trong phòng, anh bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại "Chuyện gì vậy?"

 

Cô ngồi trên ghế sofa, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c "Đột nhiên nhớ nhà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tống Cẩm Trác không nhịn được cười, anh ngồi vào bên cạnh La Văn Anh, thấy cô không chịu nói liền không hỏi tới nữa, đưa tay nắm ở bờ vai La Văn Anh " Ai cha, đã bao tuổi rồi mà còn nhớ nhà?"

 

"Chẳng lẽ anh không nhớ sao?"

 

Tống Cẩm Trác cười cười "Lòng anh vốn rất hoang dã, cho nên mẹ anh chỉ hi vọng có người có thể quản anh, nhưng đâu phải ai cũng quản được" Lời nói của Tống Cẩm Trác có một chút thâm ý, lòng bàn tay vỗ bờ vai La Văn Anh "Phải có người làm anh cam tâm tình nguyện thu hồi tính tình”

 

La Văn Anh mặt hướng phía Tống Cẩm Trác "Anh là lãng tử sao?"

 

Anh khẽ nhếch môi mỏng "Cái này cần phải xem sao đã."

 

La Văn Anh vô tâm cùng nói đùa cùng anh, hai chân co lên, hai tay ôm chặt đùi, Tống Cẩm Trác thấy móng tay mượt mà phấn của cô hồng lộ ở bên ngoài, ánh mắt anh khẽ biến đổi, ngẩng đầu nhìn hướng La Văn Anh.

 

Cô nhắm chặt hai mắt, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu cho đến nay, luôn dính chặt trong lòng cô, bây giờ cuối cùng dứt bỏ được, trong lòng lập tức cảm thấy trống rỗng, cả người cảm thấy vô vị.

 

Hôm sau tỉnh lại, cô không nghĩ tới Tống Cẩm Trác vẫn còn ở đây, người đàn ông quy quy củ củ nằm trên ghế sa lon, đắp tấm chăn mỏng, La Văn Anh bò dậy, Tống Cẩm Trác nghe được động tĩnh mở mắt ra, "Tỉnh rồi sao?"

 

"Sao anh không trở về phòng."

 

"Tối hôm qua thấy em khóc thành gấu trúc, nếu anh không quan tâm mà về phòng, sợ em nghĩ không thông thì làm sao bây giờ?"

 

La Văn Anh xoa nhẹ khóe mắt, "Anh thấy em yếu ớt như vậy à?"

 

"Nhanh tắm rửa đi, đợi lát nữa dẫn em đi ăn sáng." Tống Cẩm Trác đứng dậy, đi về phía cửa, trước khi đi còn dặn dò "Nhớ trước khi đi ra ngoài trang điểm lại một chút, lỡ may có vị khách hàng nào nhìn thấy thấy bộ dáng này của em, có thể cho là em bị ông chủ ngược đãi đấy."

 

La Văn Anh nghĩ đến Minh Tranh, huyệt thái dương lại tê rần, lúc này đầu cô rất đau.

 

Tống Cẩm Trác thấy cô ngẩn người, anh trở lại bên cạnh La Văn Anh "Anh xem một chút... ngày hôm qua dì cả của anh gọi điện thoại cho anh."

 

"?" La Văn Anh không rõ nguyên do.

 

"Bà biết rõ chúng ta đều đi công tác ở đây, muốn anh chú ý quan tâm em, trở lại Nghênh An thị thì dẫn em về nhà."

 

Đã nhanh như vậy sao?

 

La Văn Anh không lên tiếng, Tống Cẩm Trác cười đi tới mở cửa ra, "Cho nên em cần chú ý thư giãn tinh thần, đừng để đến lúc đó dì lại nói anh không biết chăm sóc em"

 

Đang định bước ra, Tống Cẩm Trác xoay người lại hướng La Văn Anh nói "Anh về phòng thay quần áo, em chờ anh."

 

Cửa thang đóng lại.

 

Minh Tranh đứng nép vào góc tường, vừa mới tới đây đã bắt gặp Tống Cẩm Trác từ trong phòng La Văn Anh đi ra ngoài, câu nói cuối cùng kia rơi vào trong tai anh, Tống Cẩm Trác mặt mày cười vui vẻ, một tay đút trong túi quần, một tay kia vẫy vẫy La Văn Anh.