Động tác Minh Tranh dừng lại, khuôn mặt tuấn tú nhưng nổi bật vẻ lạnh lùng đột nhiên nhìn Tạ Nam, Tạ Nam thấy đáy mắt anh hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị, cô cẩn thận dè dặt mở miệng "Lão đại, em nói sai cái gì sao?" Minh Tranh cười lạnh "Cô không có nói sai." Nói xong, nhấc chân xoay người bước ra hành lang. Tạ Nam bị chận giữa cổ họng, nhớ đến vừa nãy Minh Tranh mới liếc cô một cái, cô lấy lại tinh thần chạy nhanh đuổi theo sau. Minh Tranh dừng xe ở bên ngoài, Tạ Nam thấy vội chui vào ghế lái "Lão đại, anh đã uống không ít rượu, không thể lái xe nữa ." "Tôi không có say." Tạ Nam thấy anh muốn đóng cửa xe, cô nhanh chóng đưa tay giữ tay lái "Vẫn là nên để em đưa anh về đi , em uống ít hơn."
Bàn tay Minh Tranh đặt phía tay lái, suy nghĩ một lát liền rời ghế lái. Anh lướt qua đầu xe ngồi vào bên trong xe, Tạ Nam thấy anh ngầm đồng ý, liền ngồi xuống.
Minh Tranh tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Tạ Nam thấy anh không cài dây an toàn, cô cẩn thận tiến đến bên cạnh người đàn ông, thắt dây an toàn giùm Minh Tranh, Tạ Nam thấy anh không có ý tứ ngăn cấm, liền tận lực làm động tác thật chậm , mùi hương nam tính bay vào trong mũi cô, ở vào khoảng giữa mùi nước hoa cùng tắm gội mùi thơm ngát, do mùa hè nóng bức, cho nên hương vị rất nhạt, ở nơi không gian hẹp như trong xe này lại có tác dụng hơn, cổ tay Tạ Nam run rẩy, cho đến khi dây an toàn được cài xong, lúc này cô mới như ở trong mộng tỉnh lại.
Minh Tranh đang nhắm mắt , liền mở mắt nhìn Tạ Nam, thân thể hơi nghiêng, ánh mắt tham luyến nhìn Minh Tranh chằm chằm, Tạ Nam liếc mắt đưa ám hiệu nhưng anh không để ý lắm, ánh mắt anh vẫn mát lạnh như trước, phảng phất như thể tất cả nóng bỏng đều không thể lay động được anh.
Tạ Nam hơi thất vọng, thời gian dài đối diện cũng làm tinh thần cô hốt hoảng, ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn cô thật lâu, cả Tạ Nam sinh ra rét lạnh, Minh Tranh đưa ngón trỏ day day trán "Còn không lái xe sao?"
Tạ Nam hoàn hồn, cho xe nổ máy. Xe chạy trên đường, Minh Tranh lấy ra bao thuốc , ngón trỏ hướng cửa kính xe gõ gõ, Tạ Nam hiểu ý, đem cửa sổ mở ra. "Cô không phiền chứ?"
Lúc Minh Tranh nói xong câu đó, đưa điếu thuốc lên miệng, Tạ Nam lắc đầu, "Xin cứ tự nhiên."
Minh Tranh nhấp điếu thuốc, phun ra sương khói quanh quẩn ngay trước mắt, làm cho tầm mắt Tạ Nam nhìn lên kính chiếu hậu cũng bị mờ hẳn đi. Minh Tranh đưa một tay chống lên má, sắc mặt m.ô.n.g lung, Tạ Nam nắm c.h.ặ.t t.a.y lái "Lão đại, anh có biết bạn trai của quản lý La không ?"
Minh Tranh hút điếu thuốc, mở miệng hỏi "Tại sao cô lại hỏi như vậy?"
"Oh, không có gì " Tạ Nam giống như lơ đãng "Anh ta có vẻ là người tốt,em nghĩ anh ta rất có lai lịch , hơi tò mò một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Minh Tranh cười lạnh, nụ cười cứng ngắt. Tạ Nam hiểu ý, thức thời không dám nói gì thêm, có mấy lời tùy thời điểm mà nên dừng lại, ánh mắt của cô chuyên chú nhìn về phía phía trước, chăm chú lái xe.
Sắc mặt Minh Tranh hung ác nham hiểm, đưa mắt nhìn cô , nếu Tạ Nam có chút tâm tư này mà Minh Tranh nhìn không ra , thì sao anh có thể làm việc tới bây giờ . Nhưng anh cũng không có nói thẳng ra, không phải là bởi có ý gì khác, mà là từ đầu không có ý định để Tạ Nam vào mắt.
Lái xe tới đến trước biệt thự của Minh Tranh, Triệu lan từ trong nhà bước ra , thấy một nam một nữ từ trên xe bước xuống. "Minh Tranh." Tạ Nam biết điều lên tiếng chào hỏi "Bác gái, chào bác ạ."
"Chào cháu” Triệu Lan đỡ Minh Tranh "Cô gái, con vào nhà ngồi chơi chút rồi về?"
Tạ Nam định gật đầu, Minh Tranh mở miệng nói "Để tài xế đưa cô ấy về thôi, cũng không còn sớm nữa."
Tạ Nam đành phải nói theo "Đúng vậy bác gái, hôm nào con sẽ lại chào bác sau."
Triệu lan dặn tài xế đem Tạ Nam đưa về nhà, lúc đi vào phòng khách thấy Minh Tranh đang rót nước uống "Minh Tranh, mẹ thấy cô gái này đối với con rất tốt, có phải hay không..."
Minh Tranh liền ngắt lời bà "Cô ấy chỉ là thư kí mới của con, ngẫu nhiên cũng kiêm tài xế."
"Phải không?" Triệu lan không tin "Mẹ thấy ánh mắt cô ấy, tựa hồ đối với con rất có ý tứ ." Minh Tranh ngồi ở ghế sofa bên trong phòng khách, đem nước trong ly uống một hơi cạn sạch, hơi trào phúng "Không phải mẹ luôn muốn con cùng La Văn Anh sao?"
"Có một số việc cũng phải xem có duyên phận không đã? Nghe nói gần đây Văn Anh cùng công tử Tống gia đang gặp gỡ nhau mà."
Minh Tranh nắm chặt cái ly trong tay, duyên phận? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói, duyên phạn của anh và cô liền cắt đứt tại đây? "Con cũng phải suy nghĩ đi, qua mấy tháng nữa tiểu Nhiễm sẽ sinh đưa con thứ hai ."