Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 830



Tiểu Chu bị dọa đến mức đứng bất động tại chỗ.

 

Dù sao cũng là La Văn Anh bảo cô mang ra ngoài, tính tình La Văn Anh như thế nào cô cũng hiểu, nhưng thương trường như chiến trường, cô làm sao không hiểu được chân lý này? Tiểu Chu nức nở không dám đi lên, La Văn Anh đưa tay ấn ấn đôi mắt, lúc mở mắt ra thấy cô còn đứng đó, liền nói: “Muốn anh ta xuống đây bắt em sao?”

 

“Eve…” Giọng nói tiểu Chu nức nở: “Có khi nào lão đại sa thải em không?”

 

La Văn Anh cũng không an ủi cô, nói thật: “Tám mươi, chín mươi phần trăm, thương thế hiện tại trên người em, anh ta đã rất vất vả mang em từ đồn cảnh sát về, Tiểu Chu, chuyện cần lo lắng của em bây giờ là chuyện này có bị ghi vào hồ sơ không, công việc thì có thể tìm lại, nhưng nếu có vết nhơ này trong hồ sơ, liệu có công ty nào dám tuyển dụng em nữa hay không?”

 

Tiểu Chu đưa tay lên che mặt khóc, La Văn Anh nhìn cô, giọng nói cũng không cứng ngắc như trước: “Hiện tại em khóc thì có ích lợi gì? Nếu khóc có thể giải quyết được vấn đề, thì mọi người đừng đi làm nữa.”

 

Tiểu Chu cắn chặt môi, đưa mắt nhìn La Văn Anh: “Eve, chị nói với anh ấy giúp em đi.”

 

“Không phải em với Tạ Nam có quan hệ rất tốt sao?”

 

“Tạ Nam cũng giúp em, nhưng nhiều người thì càng có thêm nhiều cơ hội.”

 

La Văn Anh thở dài, đưa mắt nhìn Tiểu Chu, không biết làm như thế nào: “Nếu đổi lại là em, em có chịu không? Một khi ký được hợp đồng này, tiền thưởng sẽ thuộc về phòng chúng ta, chỉ bồi rượu làm lành một chút thôi, em nên suy nghĩ lại đi.”

 

“Eve, Tạ Nam là người tốt, bình thường cô ấy…”

 

La Văn Anh ngắt lời cô: “Chị không có hứng thú với Tạ Nam, nếu em vẫn giữ thái độ như thế này, cũng đừng đi làm nữa, mau thu dọn đồ đạc đi.”

 

Tiểu Chu nghe La Văn Anh nói thẳng, nước mắt giấu trong hốc mắt không nhịn được nữa trào ra, La Văn Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô, giọng điệu nhẹ bớt: “Đi thôi, chị đi với em, khi em nói không được, chị sẽ nói giúp, chỉ như vậy thôi.”

 

Tiểu Chu vừa nghe vậy càng khóc dữ hơn, lúc mới phỏng vấn để vào Hào Khôn thật không dễ dàng, bây giờ nếu bị đuổi việc mà còn ghi vào hồ sơ, cô thấy tương lai phía trước của mình thật mờ mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Eve.” Tiểu Chu đi theo La Văn Anh ra ngoài: “Em rất vui vì chị đi với em, từ trước tới giờ em đều coi chị là thầy của mình, em còn có rất nhiều thứ chưa học được, về sau sợ không còn cơ hội nữa rồi…”

 

La Văn Anh cũng không quay đầu lại: “Em nịnh chị sao?”

 

“Không phải, em nói thật đó.”

 

La Văn Anh bước nhanh về phía trước, cô hiểu rõ tính cách của Minh Tranh, hiện giờ anh đang nổi nóng, cũng thật khó mà nhượng bộ. La Văn Anh đi tới trước phòng làm việc của Minh Tranh, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Bên tai truyền đến tiếng khóc, cô đưa mắt nhìn, liền thấy Tạ Nam đang khóc thảm thiết trên sô pha. Trên mặt Tạ Nam sưng vù, trên cổ còn có vết thương, xem ra đã bị dọa không ít rồi. Minh Tranh tựa vào cửa sổ sát đất, giống như không nghe thấy tiếng khóc, La Văn Anh đưa mắt ra ám hiệu cho Tiểu Chu, Tiểu Chu liền bước lên, La Văn Anh tự ý kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

 

Minh Tranh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người La Văn Anh: “Em còn chưa khỏi bệnh, tới đây làm gì?”

 

“Tôi muốn tới hỏi anh định xử lý việc này như thế nào?”

 

Lửa giận của Minh Tranh lại bốc lên lần nữa, đưa tay quơ lấy tài liệu trên bàn ném đi, La Văn Anh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có cái gì bay qua, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, tập tài liệu bị ném tới chân Tiểu Chu, làm cho Tiểu Chu và Tạ Nam sợ tới mức không dám lên tiếng.

 

“Lá gan các cô lớn thật, đã đi ra ngoài còn đả thương người khác, đã có can đảm này, cũng đừng mong có kết quả tốt.” Minh Tranh giận tới mức không kìm được, sợ rằng đây là vụ đầu tiên mà Hào Khôn gặp phải, nói ra không bị người ta cười tới rụng răng mới là lạ.

 

“Tổng giám đốc, thực xin lỗi.” Tạ Nam ôm chặt hai cánh tay, nức nở nói: “Nếu không phải tại vì tôi muốn giúp Julie nên mới xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của tôi.”

 

Tiểu Chu cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác áy náy: “ Lão đại, lỗi tại tôi.”

 

Minh Tranh ngồi vào ghế, La Văn Anh đã sớm dự đoán được tình huống sẽ xảy ra như thế này, Tạ Nam khóc càng lợi hại hơn, Minh Tranh buồn bực phẩy tay: “Đi ra ngoài hết cho tôi.” Rồi sau đó cầm điện thoại lên, bấm số nội bộ: “ Gọi giám đốc nhân sự lên đây.”

 

Tiểu Chu và Tạ Nam nghe được, đương nhiên biết ý của Minh Tranh đó là sa thải các cô.

 

Tim Tiểu Chu đập loạn nhịp, Tạ Nam thì phản ứng tốt hơn: “Tổng giám đốc, đều là lỗi của một mình tôi, xin anh đừng sa thải Tiểu Chu”