Một người lúc đi qua vỗ vỗ vai Tống Cẩm Trác, ánh mắt thâm ý nhìn La Văn Anh, La Văn Anh rất không thích ánh mắt như thế. Tống Cẩm Trác uống nước, lần nữa hạ lệnh trục khách. Lúc đầu nói chuyện với đám bạn cũng ngẫu nhiên đám hỏi mấy năm trước của Minh gia với La gia. Về sau lại nghe nói La gia lúc ấy giải trừ hôn ước, chuyện năm đó của Minh Tranh cùng Phó Nhiễm ồn ào huyên náo, bọn họ ít nhiều cũng có thể đoán ra tám phần là ý Minh Tranh, chẳng qua cho La Văn Anh lối thoát mà thôi. Tống Cẩm Trác suy nghĩ, nhìn người phụ nữ đối diện, đã như vậy, tại sao lúc này Minh Tranh lại không buông tha cô? Món ăn được mang lên rất nhanh, Tống Cẩm Trác gắp đồ ăn cho La Văn Anh, cô vùi đầu ăn, ánh mắt Tống Cẩm Trác xuyên qua ly thủy tinh nhìn La Văn Anh, kỳ thật đối với chuyện tình cảm cũng cần một chút thủ đoạn, điểm này anh luôn luôn đồng ý. Đối với La gia mà nói, đã làm tổn thương con gái nhà họ còn muốn quay đầu lại thì không có cửa.
Nếu Minh Tranh thật sự muốn lần nữa bắt đầu, nhất định ba mẹ La Văn Anh sẽ là những người không đồng ý đầu tiên. Vẻ mặt Tống Cẩm Trác lộ ra vẻ quyết tâm, người anh xem trọng tất nhiên phải giữ bên mình, thái độ của La Văn Anh như gần như xa có lúc làm anh luống cuống, nhưng thời gian còn dài hơn, có thể chậm rãi bắt đầu. Ăn cơm xong, La Văn Anh nhận được điện thoại của bảo mẫu nói chờ cô không được, rồi dặn cô chỗ cất chìa khóa. Tống Cẩm Trác lái xe rất chậm, trong bữa ăn không uống rượu do biết mình đi xe lại đang mệt. La Văn Anh nhìn gò má của anh cảm thấy chí ít Tống Cẩm Trác đối với đoạn tình cảm này cũng là thái độ nghiêm túc. Không giống như Minh Tranh, thái độ luôn luôn không rõ ràng, cô hỏi anh có yêu mình hay không, hỏi đi hỏi lại, lại chỉ nhận được câu trả lời chỉ cần cô thương anh là đủ rồi. Nghe thấy như vậy, tình cảm La Văn Anh dành cho anh không khỏi đi xuống.
Tống Cẩm Trác đưa La Văn Anh đến dưới nhà: "Em lên nhà đi, giờ cũng muộn rồi."
"Được." La Văn Anh chưa dứt lời, chợt thấy một bóng dáng cao lớn từ phía trước đi tới, đèn đường mờ nhạt, nhưng cô nhìn một cái liền nhận ra là Minh Tranh. Anh đi tới chỗ cô cùng Tống Cẩm Trác, lời nói sặc mùi thuốc súng: "Sao giờ mới về?"
Tống Cẩm Trác nhìn La Văn Anh, sắc mặt cô trầm xuống: "Sao anh ở đây? Liên quan gì đến anh?"
"Trả lời đi.”
Tống Cẩm Trác khoanh tay trước ngực, khóe mắt như cười như không.
La Văn Anh không muốn để ý Minh Tranh, hướng Tống Cẩm Trác nói: "Cẩm Trác, anh về trước đi."
Nghe thấy thế, khóe miệng Minh Tranh cứng ngắc: "Được, chúng ta về nhà đi."
La Văn Anh khó chịu: "Minh Tranh, anh đừng quấy rối được không?"
"Không phải em nói muốn cùng anh bắt đầu lần nữa, hôm nay sẽ cùng Tống Cẩm Trác nói rõ ràng, hay là em muốn chân đạp hai thuyền?" Minh Tranh thấy một màn trước mắt, cảm thấy một trận lửa đang trong lồng ngực, tự nhiên nói bừa.
"Thật ra ai chân đạp hai thuyền?" La Văn Anh tức giận: "Trong lòng anh nhớ một người, còn muốn trong n.g.ự.c ôm một người là sao? Tôi nói muốn cùng anh bắt đầu lần nữa lúc nào? Anh cho rằng đây là đang viết chữ à? Viết sai là có thể lau sạch sao? Minh Tranh, tôi với anh sẽ không còn có về sau, anh đừng trở lại can thiệp cuộc sống của tôi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xem thái độ lúc này của La Văn Anh, thấy rõ lời nói lúc trước là cho có lệ, Tống Cẩm Trác ôm eo La Văn Anh: "Minh thiếu, năm đó anh sớm hơn một bước so với tôi, nhưng Văn Anh đã giải trừ hôn ước, có thể thấy rõ hai người có duyên không phận."
Lời này còn cần anh nói sao?
Con mắt Minh Tranh sâu thẳm cơ hồ không thấy đáy, lúc này La Văn Anh không muốn cùng anh dây dưa thêm một tí nào nữa: "Anh đi đi, cái gì cần nói cũng nói cả rồi."
Bàn tay Tống Cẩm Trác vẫn dán sát bên eo La Văn Anh: "Anh đưa em lên nhà, tránh phiền toái không cần thiết."
"Được." La Văn Anh cũng không cự tuyệt nữa.
Lúc hai người đi qua Minh Tranh, tay La Văn Anh bất ngờ bị anh kéo lấy, đầu ngón tay Minh Tranh hơi dùng sức, như muốn kéo cô đến bên cạnh: "Chúng ta giải trừ hôn ước không phải là giả, nhưng từng có lúc như vợ chồng là thật, có câu nói rất hay, phụ nữ thường sẽ không quên người đàn ông đầu tiên của mình, về điểm này thì anh có ưu thế tuyệt đối."
La Văn Anh giận đến mức hai vai run rẩy, làn môi cũng có chút run run, nhưng ánh mắt Minh Tranh không nhìn cô, chỉ một mực nhìn Tống Cẩm Trác. Sắc mặt Tống Cẩm Trác thản nhiên như thường, nhìn La Văn Anh: "Tôi cũng không phải cậu bé mười bảy mười tám tuổi, xã hội bây giờ ai còn quan tâm đến là xử nữ hay không."
Ý anh đã rõ, đến cái tuổi này làm gì có ai chưa từng có qua phụ nữ, chỉ khác là bao nhiêu thôi.
"Anh đã nói rồi thì nói thêm một chút, chẳng lẽ người phụ nữ đầu tiên của anh là Văn Anh?"
Chuyện cười.
Khóe miệng Tống Cẩm Trác không khỏi nhếch lên.
Minh Tranh lộ vẻ mặt khó nói, liếc nhìn La Văn Anh, lúc nãy còn tức giận vạn phần, giờ nghe Tống Cẩm Trác nói lại cố gắng nín cười, nếu biết, Minh Tranh như vậy cả đời mới có một phụ nữ, nói ra thì bị người ta cười đến rụng răng, đương nhiên, đối với phụ nữ mà nói thì là tốt.
Phì, La Văn Anh tự chế giễu mình, liên quan gì tới cô cơ chứ.