Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 850



La Văn Anh nghĩ đến trưa nay còn đi ăn cùng Tống Cẩm Trác, trong lòng chán nản, giống như cô một chân giẫm hai thuyền “Tôi không đi, tối nay tôi về nhà rồi”

 

“Đến lúc đó anh tới tìm em” Minh Tranh hoàn toàn không để lời cô vào trong tai, La Văn Anh tâm phiền ý loạn, Minh Tranh ôm lấy eo cô “Còn giận chuyện ngày hôm qua sao?”

 

La Văn Anh nhướng mắt lên, không thèm nhìn anh, cửa thang máy một tiếng mở ra, cô gạt tay anh ra ngoài.

 

Gần tới giờ ăn trưa, cô nhận được điện thoại của Tống Cẩm Trác, đưa mắt liếc nhìn bầu trời bên ngoài của sổ, sáng nay khi ra khỏi nhà thì trời âm u, lúc này thì đã đổ mưa “Cẩm Trác, nếu không để hôm nào đi đi. Bên ngoài mưa thật lớn”

 

“Không sao, anh tới trước cửa công ty em rồi”

 

La Văn Anh nghe vậy, liền cầm ô bước xuống lầu.

 

Bước xuống dưới, liền phát hiện mưa còn to hơn, mọi người trong công ty nếu không có việc ra ngoài đều trốn trong phòng làm việc, La Văn Anh bước về phía trước, từng giọt nước mưa rơi xuống nền gạch tóe lên chân cô, Tống Cẩm Trác dừng xe trước cửa, thấy cô tới liền mở cửa cầm một cái ô rồi để cô ngồi vào ghế phụ.

 

Ngồi vào trong xe, Tống Cẩm Trác đưa khăn tay cho La Văn Anh, La Văn Anh đem đầu tóc bị ướt lau khô “Chúng ta đi đâu, trời mưa thế này chắc chưa thể tạnh được đâu”

 

“Dẫn em tới một nơi rất tốt”

 

Cần gạt nước đong đưa trước cửa kính xe, xuyên qua cánh cửa, cô đưa mắt nhìn ra ngoài, nhưng vì trời mưa khá lớn nên không thể nhìn thấy rõ cái gì cả. Tống Cẩm Trác một tay lái xe, một tay mở lộ trình ra nhìn, La Văn Anh lơ đãng nhìn về phía trước, phát hiện con đường này dường như hôm qua cô đã đi rồi.

 

Trong lòng cô căng thẳng, nơi đến, quả nhiên là trên núi.

 

Tống Cẩm Trác bước xuống xe, mở cửa cho cô, bung ra một cái ô che trên đỉnh đầu La Văn Anh, La Văn Anh bước theo Tống Cẩm Trác tới một nhà hàng , đưa mắt nhìn, bởi lý do thời tiết, cái ô che nắng bên ngoài không một bóng người. La Văn Anh thu hồi tầm mắt lại, liền bị Tống Cẩm Trác dắt đi vào.

 

Minh Tranh đang bước ra khỏi phòng VIP, thân thể cao lớn dựa vào vách tường, một chân tùy ý gác lên, cử chỉ lúc này nhìn thật lười nhác. Tay anh đang bấm dãy số của La Văn Anh, trong lúc vô tình, gọi điện thoại cho cô không cần mở danh bạ ra, một dãy số dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí.

 

Minh Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm động tác của mình, toàn thân tản ra một hơi thở nhẹ nhàng, anh thầm nghĩ giờ này chắc cô đang ăn cơm trưa, bên ngoài mưa rất lớn, chắc cô cũng không ra ngoài, rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dãy số của cô hiện lên, nhưng lại gọi không được.

 

Trong lòng trầm xuống, chắc là do trời mưa nên tín hiệu không tốt, nhưng La Văn Anh ở Hào Khôn, thì làm sao mà mất sóng được.

 

Minh Tranh suy nghĩ một chút, không yên tâm, liền gọi điện thoại cho tiểu Chu.

 

Tiểu Chu cũng không biết La Văn Anh đi đâu “Lão đại, có thể Eve đang đi ăn cơm, anh có chuyện gì sao?”

 

“Khi nào cô ấy về thì gọi điện thoại cho tôi”

 

“Vâng, được ạ”

 

Minh Tranh tắt máy, ánh mắt lúc này thật hung ác.

 

La Văn Anh và Tống Cẩm Trác vừa chọn chỗ ngồi xong, cô đưa ánh mắt do dự nhìn về phía người đàn ông đối diện, mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng lại không nói được, Tống Cẩm Trác cầm thực đơn trong tay, ánh mắt thâm thúy khiến người ta hoàn toàn không nhận ra được anh đang suy nghĩ điều gì.

 

Điện thoại trên bàn vang lên, Tống Cẩm Trác nghe máy, La Văn Anh vô ý liếc nhìn điện thoại của mình, không biết lúc nào đã tắt nguồn mất rồi.

 

Phía đối diện, Tống Cẩm Trác gật gật đầu, tắt điện thoại sau đó đưa tay kéo La Văn Anh “Đi thôi”

 

“Không ăn cơm sao?”

 

Mặt Tống Cẩm Trác chứa đầy ý cười “Đi rồi sẽ biết”

 

Tống Cẩm Trác kéo tay cô tới tầng hai, anh tìm được một phòng VIP đã được bao lại, đưa tay xoay nắm cửa bước vào nhà, La Văn Anh thầm nghĩ anh chắc gặp được người quen, bước chân đi cùng anh, lúc này liền nghe được Tống Cẩm Trác mở miệng “Ba, mẹ, dì út”

 

Trong nháy mắt, La Văn Anh hóa đá ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn vào người bên trong.