Hủ Tục

Chương 14



Cô ấy cũng đến từ Hương Thị, nhưng khác huyện với tôi.

Chúng tôi không thân, nhưng cũng coi như quen biết.

Cô ấy có thai.

Phải bảo lưu kết quả học tập, về nhà sinh con, rồi kết hôn.

Cố vấn nhìn chằm chằm vào tờ giấy khám thai, cau mày hồi lâu rồi hỏi:

"Em có định quay lại học không?"

Tôn Tú Tú mím môi, không trả lời.

Cố vấn thở dài, ký vào đơn của cô ấy.

Cô ấy vừa đi, cố vấn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi:

"Chu Chu."

Giờ đây, cô ấy cũng gọi tôi theo cách mà các bạn cùng lớp vẫn gọi.

"Những lời này có thể hơi khó nghe, nhưng cô vẫn muốn nói với em."

"Những cô gái từ vùng quê nghèo, nhận thức hạn chế, tuyệt đối đừng kết hôn quá sớm."

"Em đừng đi vào vết xe đổ của Tú Tú."

"Hôn nhân sẽ không phải là chiếc phao cứu sinh của các em đâu!"

Tôi gật đầu, không nói gì.

Lời lẽ có phần thô ráp, nhưng hoàn toàn đúng.

Từ Kim Hoa, các chị gái của tôi, thậm chí cả tôi ở kiếp trước.

Dù là tự nguyện hay bị ép buộc, không một ai thoát khỏi khổ đau trong hôn nhân.

Nửa sau năm học, mọi người bắt đầu chuẩn bị đi thực tập.

Tôi học chuyên ngành Sư phạm.

Thành tích khá tốt, nhưng sau ba năm rưỡi, tôi nhận ra rằng…

Tôi hoàn toàn không có năng khiếu dạy học.

Tôi không biết làm thế nào để yêu thương, dẫn dắt một đứa trẻ.

Có lẽ bởi vì chính tôi chưa bao giờ được yêu thương, chưa từng được ai hướng dẫn đúng đắn.

Nhưng nếu tôi không làm trong ngành này, chẳng phải bốn năm đại học của tôi sẽ vô nghĩa sao?

Trên chuyến tàu cao tốc đến Thượng Hải, tôi đem sự băn khoăn này tâm sự với Tô Trân Ni.

Chị suy nghĩ một lát, rồi nhàn nhạt đáp:

"Học không phải là chuyện chỉ để mưu sinh."

"Những gì em trải qua trong bốn năm nay, kiến thức em học được, giống như chất dinh dưỡng nuôi dưỡng em vậy."

"Em có thể làm bất cứ công việc gì. Những chất dinh dưỡng đó sẽ giúp em tiến xa hơn."

Một lúc sau, Tô Trân Ni lại nói:

"Chị thấy em có năng khiếu làm nail đấy."

Sự phồn hoa của Thượng Hải một lần nữa vượt xa nhận thức của tôi.

Sau hai ngày đắm mình trong triển lãm làm móng, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ.

Tôi muốn đến Thượng Hải, tiếp tục theo đuổi sự nghiệp làm nail.

Sau khi trở lại Châu Thành, tôi và Tô Trân Ni bắt đầu bàn bạc về việc chuyển nhượng tiệm nail.

Chị Phương đồng ý tiếp quản, sẽ vẫn tiếp tục kinh doanh như cũ.

Chị ấy tuyển thêm hai sinh viên đại học part-time.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cả hai đều là nữ sinh từ vùng quê nghèo, giống như tôi ngày trước.

Có bằng đại học, lại học thêm một tay nghề, sau này họ sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Bộ dụng cụ làm nail cũ, Tô Trân Ni để lại cho tôi với giá ưu đãi, làm vốn khởi nghiệp ở Thượng Hải.

Tôi lao vào chuẩn bị thủ tục tốt nghiệp, tìm nhà thuê, sắp xếp mọi thứ cho cuộc sống mới.

Hôm ấy, tôi bất ngờ nhận được một thông báo trên WeChat.

Một bình luận xuất hiện dưới bài đăng tuyển nhân viên mà tôi đăng từ lâu.

【Còn tuyển người không?】

Là Tôn Tú Tú.

Cô ấy bình luận vào bài viết tôi đã đăng từ rất lâu, về việc tuyển nhân viên cho tiệm nail.

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê ngoài khuôn viên trường.

Tôn Tú Tú trông rất yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao.

Tôi nhấp một ngụm flat white, nhẹ nhàng hỏi:

(Flat white: Một loại thức uống giống với Latte và Cappuccino)

"Sao cậu trở lại nhanh vậy?"

Đôi mắt cô ấy lập tức ầng ậng nước.

"Dạo trước, nhà chồng tìm thầy bói xem thai, biết là con gái."

"Họ không cần đứa bé, cũng không cần tớ."

Cô ấy đã phá thai.

Không ở cữ, không nghỉ ngơi, trực tiếp quay lại Châu Thành.

Vậy nên sắc mặt mới kém đến vậy.

Tôi không ngờ hậu quả kết hôn sớm lại đến nhanh như vậy.

Đây là may mắn hay bất hạnh đối với cô ấy đây?

Cô ấy lại nói:

"Thực ra, hôm đó tớ nghe thấy lời của cô cố vấn."

"Lúc đó, tớ còn thấy bà ấy thật xấu xa, nghĩ rằng bà ấy coi thường những đứa sinh viên nông thôn như chúng ta."

"Nhưng không ngờ, chưa đầy mấy tháng đã ứng nghiệm.

"Bà ấy nói đúng."

Tôi nhẹ nhàng thở dài, nói:

"Đừng đau buồn nữa. Đứa bé trong bụng cậu, thực ra là đã bảo vệ cậu đấy."

"Nó đã giúp cậu thoát khỏi địa ngục."

Cô ấy đã xin bảo lưu một năm, ai cũng nghĩ cô về quê lấy chồng sinh con.

Giờ đây bị phản bội, cô ấy không dám về nhà, cũng không biết đi đâu.

Tạm thời, cô ấy muốn tìm một công việc.

Với tôi hiện tại, đây không phải chuyện khó.

Sau khi bàn bạc với Tô Trân Ni và chị Phương, chúng tôi quyết định nhận Tôn Tú Tú vào tiệm nail.

Sau khi ổn định mọi việc ở Châu Thành, tôi lập tức lên đường đến Thượng Hải tìm nhà.

Trong thời gian qua, tôi đã liên hệ trước với vài chủ nhà trên mạng.

Tô Trân Ni cũng sắp trở về Hải Thành.

Cuối cùng, tôi chọn một căn hộ cũ ở khu vực có vị trí tốt, vừa làm studio nail, vừa là nơi ở.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com