Hủ Tục
Đột nhiên, chị như bị giật điện, nhanh chóng cúi thấp đầu, nép sau lưng tôi.
Bởi vì—
Trình Dã và cô gái kia đã mua xong bỏng ngô, đang bước về phía này.
Chẳng lẽ, thực sự không còn cơ hội nào sao?
Một ý nghĩ liều lĩnh xuất hiện trong đầu tôi—
Nếu tôi bước tới, kéo tay cô gái kia lại, rồi nói với cô ấy rằng—
"Xin hãy tránh xa anh ấy, bởi vì anh ấy vốn thuộc về Trân Ni."
Liệu có thay đổi được điều gì không?
Nhưng ý nghĩ điên rồ này nhanh chóng bị phá tan.
Vì ngay lúc đó, cô gái kia nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn anh, Trình Dã ca ca."
Tôi lập tức sững người.
Bởi vì giọng điệu này…
Rõ ràng không giống người yêu.
Giống hơn là…
Em gái.
Cô gái kia vui vẻ nói:
"Cảm ơn anh, Trình Dã ca ca! May mà gặp anh ở đây, em không ngờ bây giờ trong nước tiện lợi thế này, chỉ cần có điện thoại là đủ!"
Nói xong, cô ấy ôm lấy hộp bỏng ngô, cầm hai tấm vé trong tay, nhảy chân sáo đến chỗ một chàng trai ngoại quốc đang đứng ở cổng kiểm vé.
Hai người tay trong tay, ngọt ngào bước vào phòng chiếu.
Nhưng Tô Trân Ni vẫn chìm đắm trong đau buồn và hoang mang.
Có vẻ như chị ấy hoàn toàn không nghe thấy lời cô gái kia vừa nói.
Không thể chờ được nữa.
Nhân lúc Trình Dã không để ý, tôi hất thẳng ly Coca còn lại trong tay lên người anh ta.
Sau đó, tôi nhét chiếc cốc rỗng vào tay Tô Trân Ni.
Cứ thế mà vòng vèo mãi, chẳng phải bây giờ đã đúng như kịch bản ban đầu rồi sao?
Hai người bọn họ đều ngây người ra.
Tôi nhanh chóng nhét luôn tấm vé xem phim của mình vào tay Trình Dã:
"Anh rể… À không, anh đẹp trai này, xin lỗi nhé! Chị tôi mất tập trung quá, lỡ làm đổ nước lên anh rồi!"
"Chị ấy mời anh xem phim bồi tội nhé!"
Nói xong, tôi co giò chạy đi.
Tôi lao thẳng đến một trung tâm mua sắm gần đó, vào cửa hàng mua đồ g.i.ế.c thời gian.
Chưa đầy nửa tiếng sau, tin nhắn của Tô Trân Ni đã gửi đến.
【Cô gái đó là em họ anh ấy.】
【Trước giờ sống ở nước ngoài, sau này định cư luôn bên đó, chị chưa từng gặp cô ấy.】
【Lần này về nước, cô ấy không quen dùng thanh toán điện tử, vừa hẹn hò với bạn trai vừa gặp anh ấy ở đây, nên nhờ anh ấy mua giúp đồ.】
Ối chà, mới đó mà hai người đã tâm sự đến mức này rồi à?
May quá may quá, nếu không tôi đã phạm tội lớn rồi!
Hê hê.
Nửa năm sau khi Từ Kim Hoa qua đời, Chu Phú Dân đã tái hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ có Đại tỷ ra mặt chứng kiến hôn lễ.
Những chuyện vặt vãnh như thế, thỉnh thoảng Tam tỷ lại kể cho tôi nghe.
Nhưng đối với tôi, tất cả đều như những chuyện ở một thế giới xa xôi.
Hôm đó, Tam tỷ lại gọi điện cho tôi.
Giọng chị ấy đầy kinh ngạc:
"Em biết không? Cái bà vợ mới của ông ta ấy, cuỗm sạch tiền rồi chạy mất rồi!"
Từ lâu, chúng tôi không còn gọi ông ta là "ba".
Chỉ đơn giản gọi là "ông ta" hoặc "hắn".
Tôi nghe xong, vẫn không mấy bận tâm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã trở về quê một chuyến.
Làm một việc vô cùng quan trọng—
Tôi đổi tên.
Từ nay, tôi không còn là Chu Đình Nữ nữa.
Tôi bây giờ là Chu Mẫn.
Tôi muốn bản thân mãi mãi nhạy bén, linh hoạt, sắc sảo.
Không bao giờ để bản thân trở nên tê liệt, bị động.
Nếu không chỉ cần một sai lầm nhỏ, cuộc đời tôi sẽ tua ngược về bi kịch ngày trước.
Trong lần trở về đó, tôi đụng mặt Chu Phú Dân.
Ông ta ôm một đứa trẻ trên tay, một đứa được buộc trên lưng, lưng còng xuống vì nặng nề.
Trước mặt ông ta, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang tay không đi phía trước, kiêu ngạo như thể làm vua thiên hạ.
Tôi lập tức đoán ra được thân phận của hắn…Là con riêng của vợ mới ông ta.
Tam tỷ từng kể, ngày Chu Phú Dân tái hôn, ông ta rất đắc ý.
Ông ta tuyên bố với cả làng rằng cuối cùng mình cũng có con trai.
Dù đó không phải con ruột.
Tôi nghĩ, chắc đầu óc ông ta có vấn đề rồi.
Nhiều năm trước, trong làng có một gia đình mang thai ba.
Bác sĩ khuyên nên giảm bớt thai nhi, để các bé còn lại phát triển tốt hơn.
Nhưng họ không nghe, nhất quyết giữ cả ba đứa con.
Kết quả là—
Ba đứa trẻ đều là con trai.
Nhưng mà…
Một đứa bị bại não.
Một đứa bị tim bẩm sinh.
Đứa còn lại, tuy hơi ốm yếu, nhưng nhìn chung là bình thường.
Nhưng đến hơn hai mươi tuổi, cậu ta gặp tai nạn xe hơi, qua đời.
Thế mới thấy, có con trai hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Dù như vậy, Chu Phú Dân vẫn ghen tị đến phát điên với gia đình nọ.
Mỗi khi nhìn thấy hai anh em tàn tật vẫn còn sống sót, ông ta lại chằm chằm mà than thở:
"Sao nhà họ có số tốt thế, toàn là con trai."
"Giá mà tao có một đứa con trai, dù là thằng liệt hay thằng ngốc cũng cam tâm tình nguyện!"
Giờ thì ông ta toại nguyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com