Hứa Nguyệt Nha

Chương 10



"Hoàng thượng, Thái hậu nương nương có dặn rằng, việc ăn uống cũng cần phải có chừng mực ạ."

 

Nghe vậy, hắn liền đặt ngay đôi đũa ngà xuống, trên gương mặt tái nhợt không hề có chút khó chịu nào.

 

Ta thấy vậy, vội vàng nuốt vội miếng bánh bao đang ăn dở trong miệng. Mỗi lần hắn đến dùng bữa cùng, ta đều ăn uống vội vã, chẳng kịp nuốt trôi.

 

Đến khi hai người chuẩn bị đi ngủ, Lã công công lui ra ngoài, hắn mới thong thả khoanh chân ngồi trên giường, thong thả nói: "Tiểu nha đầu, trẫm thấy hết rồi, nàng giấu vụng đồ ăn vặt sau lưng ta đúng không?"

 

Nghe hắn nói vậy, ta chỉ còn biết ngoan ngoãn quay người lại, lấy túi gấm đựng bánh đưa cho hắn.

 

Hoàng thượng lấy ra một miếng bánh tuyết, ăn, lại lấy thêm miếng nữa, ăn liền một mạch năm miếng, hắn mới hài lòng nheo mắt lại, nói: "Cũng tạm được."

 

Vẻ mặt hắn lúc này chẳng khác nào một con mèo sư tử đã no nê, bộ lông trắng muốt, đôi mắt xanh biếc, cao ngạo mà vui vẻ.

 

Ta theo bản năng đưa tay lên xoa đầu hắn. Hắn liền ôm chầm lấy ta, nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ: "Trẫm thật sự sẽ ăn thịt người đó."

 

Thế là lại một đêm xuân tình nồng thắm.

 

Những ngày ở lại cung Cam Tuyền, hắn sống vô cùng thoải mái, ngày ngày lén la lén lút ăn đủ thứ, sắc mặt cũng theo đó mà hồng hào hẳn lên, vòng eo hình như cũng chật hơn thì phải.

 

Ta chống cằm nhìn hắn, bây giờ trông hắn khỏe khoắn hơn nhiều, chẳng còn vẻ yếu đuối như trước nữa, thật giống như một cây quế ngọc lan quý giá.

 

Vài ngày sau, Thục phi khóc sướt mướt tìm đến, Nguyên Cảnh áy náy nhìn ta một cái, ta cũng không giữ người lại, chỉ lấy chiếc túi gấm nhỏ, cẩn thận buộc vào bên hông hắn.

 

"Hoàng thượng nhất định phải giữ gìn cẩn thận đó."

 

Dưới ánh mắt của Lã công công, Nguyên Cảnh nắm chặt chiếc túi gấm nhỏ, không quay đầu lại mà rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta chợt nhớ đến lời hắn nói vào đêm qua, người kề tai ta, khẽ nói: "Trẫm thích nàng, Nguyệt Nha."

 

Hoàng thượng ban hôn cho Uy Viễn Hầu, là con gái của Nội các Thứ phụ, nghe nói còn được phong làm Tương Chân huyện chủ.

 

Trong cung đều xôn xao bàn tán, nói hai người họ thật sự rất xứng đôi, từ gia thế đến tướng mạo, rồi đến phẩm hạnh, tất cả đều là nhất đẳng cao quý.

 

Ta cũng thật lòng chúc phúc cho bọn họ.

 

Đại cung nữ Thanh Anh bưng một xấp kinh Phật dày cộm, vừa đi vừa oán trách: "Nương nương, người còn tâm trạng mà cười được sao? Hoàng hậu và Thục phi đang đấu đá nhau kịch liệt, vậy mà lại lôi kéo cả người vào cuộc, mấy ngày nay người phải chép kinh Phật thay cho cả ba người đó đấy."

 

Ta cầm bút chấm mực, cẩn thận viết từng chữ. Nguyên Cảnh đã từng nói với ta, khoảng thời gian này triều đình có nhiều chuyện rối ren, tốt nhất là ta nên ở yên trong cung, tránh thị phi.

 

Ta tin hắn.

 

Thật ra, ngoài hắn ra, ta cũng chẳng còn biết tin tưởng ai.

 

Vài tháng trôi qua, Hoàng hậu nương nương mang thai rồi lại bị sảy, trong khi đó, Thục phi nương nương lại có thai tượng rất tốt, được Hoàng thượng gia phong làm Quý phi. 

 

Thái hậu nương nương vô cùng không hài lòng, liên tục khuyên nhủ Hoàng thượng nên coi trọng Hoàng hậu, vì Hoàng hậu chưa sinh được đích trưởng tử, sao có thể để người khác vượt mặt thứ tự như vậy được.

 

Các vị quan văn trong triều cũng dâng tấu, chuyện nhà vua cũng là chuyện của thiên hạ, Hoàng thượng nên yêu quý chính thê, hiếu thuận với Thái hậu.

 

Những người này đều là phe cánh của Thái hậu, vì Trương đại nhân cũng hùa theo trong số đó.

 

Anh quốc công dẫn đầu các vị huân quý dâng tấu, trong lời nói ám chỉ việc "gà mái gáy sáng", Thái hậu vượt quyền can thiệp triều chính.

 

Thế là cuộc đấu đá trong triều nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com