Hứa Nguyệt Nha

Chương 16



Ngọn lửa ở điện Càn Thanh đã được dập tắt, nhưng lửa ở điện Từ Ninh vẫn còn cháy âm ỉ, ta nhìn thấy ngói lưu ly xanh biếc phản chiếu ánh lửa đỏ rực, trời sắp sáng rồi, giữa không gian mờ mịt vang lên những tiếng ong ong, báo hiệu một sự thay đổi, một sự hồi sinh sau cái chết.

 

Nguyên Cảnh đã chiến thắng. Thái hậu bị ép uống một chén rượu độc. Bà ta nhắm mắt không cam lòng, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía điện Tử Thần, nơi có chiếc long ỷ mà bà ta đã ngự trị suốt mười năm.

 

Vào cái khoảnh khắc mà bà ta đem mạng người ra làm quân cờ, đáng lẽ ra bà ta phải lường trước được rằng sẽ có ngày bị quả báo. Làm nhiều điều bất nghĩa ắt sẽ tự chuốc lấy diệt vong, đó là đạo lý hiển nhiên của thiên hạ.

 

Nguyên Cảnh long trọng tuyên bố trước toàn thể triều thần rằng gia tộc sinh mẫu của Thái hậu, gia tộc họ Tạ, đã thông đồng với kẻ địch, bán nước cầu vinh, cấu kết với quân Đát Tử năm nào cũng gây hấn ở biên cương, khiến cho bách tính lầm than, Tạ gia thì giàu có sung túc còn thiên hạ thì đói khổ cùng cực, gia tộc họ Tạ và những kẻ đồng mưu mưu phản đều đáng tội tru diệt, những kẻ còn lại thì bị lưu đày đến biên cương, đời đời kiếp kiếp làm nô dịch.

 

"Thái hậu vì hổ thẹn nên đã tự vẫn."

 

Trương gia cũng nằm trong danh sách bị tru diệt. Hôm đó, ta đến Phật đường nhỏ thắp ba nén hương, một nén cho mẫu thân ta, hai nén còn lại cho ông bà ngoại mà ta chưa từng gặp mặt, ta nói với họ rằng: "Hứa gia chúng ta đã được minh oan rồi, chúng ta không phải là kẻ phản quốc."

 

Gió nhẹ lay động những chiếc chuông gió treo trên mái hiên, phát ra những âm thanh leng keng, như tiếng nức nở, lại như tiếng an ủi, tựa hồ như một lời đáp lại cho sự trong sạch muộn màng.

 

Ta lặp đi lặp lại những lời đó hết lần này đến lần khác, tiếng chuông gió cũng theo đó mà vang lên không ngừng.

 

Khi Thanh Anh đưa khăn tay cho ta, ta mới nhận ra rằng mình đã rơi lệ từ lúc nào.

 

Nguyên Cảnh bắt đầu ban thưởng cho những công thần, Hoàng hậu bị phế truất, Anh quốc công có công lao to lớn nhất, cho nên Quý phi được lập làm Hoàng hậu.

 

Ta, Hứa Nguyệt Nha, con gái của gia tộc thương nhân buôn muối họ Hứa, đã cung cấp những bằng chứng về việc Trương gia thông đồng với kẻ địch cho triều đình, thể hiện rõ đại nghĩa và sự phân minh, được Nguyên Cảnh phong làm Đức phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thật ra, ta không hề quan tâm đến những tước vị này. Mỗi ngày ta sống trên đời đều là để báo thù cho mẫu thân và Hứa gia. Hiện tại đại thù đã được báo, lòng ta vô cùng vui sướng, dù làm bất cứ việc gì.

 

Thế nhưng, Trương Yên Như lại đột nhiên chạy vào cung, phá hỏng tâm trạng vui vẻ của ta.

 

Trương Yên Như giờ là quý thiếp của Uy Viễn Hầu, tội trạng của Trương gia không liên lụy đến những người con gái đã gả đi, nên nàng ta không bị ảnh hưởng.

 

Tương Chân huyện chủ, thê tử của Uy Viễn Hầu, vốn rất ghét Trương Yên Như, nhân lúc Trương gia sụp đổ, đã biến Trương Yên Như thành nha hoàn, không khác gì ta những năm về trước.

 

Hôm nay trong cung có tổ chức yến tiệc, khi Tương Chân vào cung đã dẫn theo Trương Yên Như.

 

Trương Yên Như gầy gò đến đáng thương, còn không bằng cả Nguyên Cảnh thời còn bị kế mẫu hành hạ, sắc mặt vàng vọt, môi đỏ như cháy, vừa mở miệng thì giọng đã khàn khàn thô ráp.

 

"Hoàng thượng, thần thiếp xin chỉ ra thân phận giả dối của Đức phi."

 

Tất cả mọi người đều dừng động tác trên tay, hướng mắt về phía Trương Yên Như.

 

Trương Yên Như giơ tay lau nước mắt, để lộ ra cánh tay đầy những vết roi do Tương Chân đánh, nàng ta vô cùng hận ta.

 

"Thần thiếp mới là con gái của Trương gia, Trương Yên Như, Đức phi chẳng qua chỉ là một nha hoàn trong phủ nhà thần thiếp, căn bản không phải là đại tiểu thư gì cả."

 

Nguyên Cảnh nghe vậy thì bật cười: "Đức phi của trẫm là con gái của nhà buôn muối họ Hứa - Hứa Nguyệt Nha."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com