Ta vốn sợ nghèo từ nhỏ, hễ thấy tiền bạc là mắt sáng rỡ, miếng ngọc bội này có nước ngọc rất tốt, sau này lỡ có gặp bước đường cùng, cũng có thể đem ra dùng.
Trương Yên Như trở về với tâm trạng vô cùng phấn khởi. Uy Viễn Hầu Khương Uyên Đình đối với tất cả các cô nương khác đều lạnh nhạt, chỉ riêng nàng là được đối xử dịu dàng, ấm áp.
"Ngài ấy cứ liên tục hỏi ta về chuyện thời thơ ấu, ta lớn lên ở kinh thành, làm sao biết được những câu chuyện về những người nhà quê nghèo khổ chứ. Nguyệt Nha, ngươi kể cho ta nghe xem, cuộc sống của những kẻ hạ đẳng như các ngươi diễn ra như thế nào?" Nàng ta hỏi với vẻ đầy hứng thú.
Ta đang ngồi tỉa bấc nến. Ngọn nến trắng đã cháy được một nửa, chỉ còn lại phần bấc nến vô dụng, phải cắt bỏ nó đi thì ngọn nến mới có thể tiếp tục tỏa sáng.
Cũng giống như cuộc đời con người vậy, khi lớn lên sẽ có nhiều thay đổi, có những ký ức dần trở thành gánh nặng.
Kể lại cho Trương Yên Như nghe, coi như là ném vào hố xí vậy.
“Trước cửa nhà ta có hai cây táo, một cây táo, và cây còn lại cũng là táo. Chỉ có điều, một cây là của nhà ta, còn cây kia là của nhà hàng xóm, cả hai nhà cùng dùng chung. Nhà hàng xóm còn nghèo hơn nhà ta, cây táo nhà họ cũng còi cọc đến mức không ra quả, mỗi năm khi táo rụng, ta đều hái một giỏ mang đi bán, còn một giỏ đem cho nhà hàng xóm ăn. Nhà họ có một cậu thiếu niên, ngày nào cũng ra sân tập võ, thỉnh thoảng còn săn được thú rừng mang sang cho ta. Có hôm hàng rào nhà họ bị đổ, con ngỗng nhà ta chạy sang mổ cậu ta, cậu ta sợ quá trèo tót lên cây táo, cầu xin ta cứu giúp."
Trương Yên Như nghe xong, cười phá lên: "Chỉ có thế mà ngày nào cũng tập võ sao? Ha ha ha..."
Ta cũng cười theo: "Sau này, khi nhà họ phải chuyển đi, cậu ta đã nói với ta rằng, sau này khi công thành danh toại, nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến cưới ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trương Yên Như tỏ vẻ khinh thường: "Vậy thì ngươi đừng có mà chờ đợi nữa, mấy chuyện này đều là mấy lời đường mật trong truyện, chỉ để lừa gạt mấy cô nương ngốc nghếch mà thôi. Người ta sinh ra đã có ba sáu chín hạng, số phận là do trời định, long sinh long, phượng sinh phượng, con chuột thì chỉ biết đào hang, hai kẻ chuột nhắt các ngươi đến với nhau là quá hợp rồi còn gì. Vậy mà hắn dám lừa gạt ngươi, bắt ngươi chờ đợi đến tận năm khỉ tháng ngựa. Vậy cuối cùng, cái tên nam nhân đó có quay lại tìm ngươi không?"
Không đợi ta trả lời, Trương Yên Như đã mỉa mai: "Nếu hắn ta thực sự tìm ngươi, thì ngươi đã chẳng phải làm một con nô tỳ ở đây rồi."
Nàng ta dường như rất hứng thú với câu chuyện này, ôm mặt cười đầy vẻ ngây ngất: “Ngươi đừng nói thế, Uy Viễn Hầu đã công thành danh toại rồi, chỉ còn thiếu mỗi kiệu tám người đến rước ta về dinh thôi."
Nàng ta có hai lúm đồng tiền trên má, còn ta thì có hai lúm đồng tiền lê, quả thật rất giống nhau. Chỉ là, ta không có được phúc phận tốt đẹp như nàng ta.
Tin tức từ trong cung lan truyền ra, kỳ đại tuyển tú sẽ diễn ra vào mùa xuân năm sau.
Uy Viễn Hầu ngày ngày hẹn hò với Trương Yên Như, cả phủ Trương gia đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có thể định sẵn hôn ước trước khi đó, thì sẽ không cần phải tham gia tuyển tú nữa, vì bậc đế vương sẽ không tranh giành thê tử với dân thường.
Những ngày của ta bỗng trở nên rảnh rỗi hiếm có. Trương Yên Như vắng mặt ở phủ, ta ở trong Lưu Phương Viện đọc sách, gảy đàn, pha chế hương thơm, vẽ tranh, khi trời đẹp thì tỉ mỉ trang điểm, luyện tập vũ điệu Lục Yêu uyển chuyển.
Ta cảm thấy mình giống như tiểu thư thực sự của nơi này. Phu nhân nói với Lưu nhũ mẫu rằng, sau khi Trương Yên Như gả vào phủ Uy Viễn Hầu, ta sẽ trở nên vô dụng, nhưng vì ta có nhan sắc, nên có thể bán ta đến Nghi Xuân Lâu.