Hứa Nguyệt Nha

Chương 8



"Vậy sau khi ta vào cung, chàng đừng cưới tiểu thư Yên Như nhé, nàng ấy vẫn luôn thầm mến biểu ca của mình mà. Huống chi, chỉ cần nghĩ đến việc chàng xem người khác như ta, tim ta sẽ đau đến c.h.ế.t mất." Ta bướng bỉnh cắn chặt môi.

 

Hắn không kìm lòng được mà gật đầu. Chúng ta duỗi ngón tay út ra, móc ngoéo tay nhau, thề hẹn trăm năm không thay đổi, giống như hồi nhỏ vậy.

 

Lời hứa của hắn có thể không đáng giá. Nhưng tấm lòng của hắn là thật, một người mà trong đầu chỉ có quyền thế giàu sang sẽ không đời nào hứa hẹn vị trí chính thê cho một cô con gái của quan tứ phẩm.

 

Mà Trương đại nhân thì lấy đâu ra công trạng lớn lao để có thể thăng tiến nữa đây?

 

Năm mới sắp đến, trong phủ treo đèn kết hoa, giăng đèn lồng đỏ rực khắp nơi. Gia chủ Trương gia muốn cùng nhau quây quần bên bữa cơm đoàn viên.

 

Trương Yên Như bưng một bát vải thiều, chậm rãi bóc từng quả, ngắm nghía hồi lâu, mới đưa vào miệng, trên mặt lộ rõ vẻ say mê.

 

Vải thiều là đặc sản vùng xx, ở kinh thành mùa đông quả thật vô cùng hiếm có.

 

Phu nhân nhìn nàng ta với ánh mắt đầy yêu thương: "Uy Viễn Hầu thật có lòng, vải thiều tiến cống, hoàng thượng ban cho ngài ấy một cân, ngài ấy đều mang hết đến cho con."

 

Trương Yên Như nói thế đã là gì, Khương Uyên Đình còn mang đến biết bao nhiêu là vật phẩm kỳ lạ, nào là tượng thập bát la hán từ Tây Vực, nào là da cáo quý giá từ Bắc Hoang, nào là ngọc trai dạ minh châu từ Nam Hải.

 

"Nói gì thì nói, cũng không thể so được với tấm chân tình của chàng ấy." Phu nhân vô cùng hài lòng với vị con rể quý này.

 

Trương đại nhân cũng đã trở về. Đây là lần đầu tiên ta được gặp ông.

 

Vị Đại Lý Tự thiếu khanh chính tứ phẩm này, nổi tiếng là người xét xử các vụ án vô cùng cương trực, không hề nể nang ai, từng có một thương gia muối ở Giang Nam giàu có bậc nhất thiên hạ, ông một mình đến nhậm chức, quyết tâm điều tra ra bằng chứng thương gia muối cấu kết với Thát tử ở Tắc Bắc, kết cục là cả gia tộc bị diệt vong.

 

Từ đó về sau, con đường quan lộ của ông vô cùng hanh thông, gia cảnh cũng trở nên giàu có sung túc.

 

Nhưng khi về đến phủ, ông chỉ là một người phụ thân hiền từ: "Vậy chúng ta nên chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn cho Yên Như đây?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phu nhân e ngại nói rằng, e là không thể nào bằng được sính lễ mà Uy Viễn Hầu đã mang đến.

 

Trương đại nhân vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi Nguyệt Nha vào cung, Yên Như đợi thêm nửa năm rồi gả cũng được, lúc đó đã vào thu rồi, phủ chúng ta sẽ có thêm một khoản thu nhập, có thể gom đủ một trăm gánh của hồi môn."

 

Phu nhân mừng rỡ: "Ngựa ở thảo nguyên đang rất béo tốt, bọn Thát tử lại sắp sửa nam tiến, triều đình chắc chắn sẽ phải phái binh, lão gia lại có cơ hội đi giám sát lương thảo rồi..."

 

Trương đại nhân bỗng ho mạnh một tiếng. Phu nhân biết mình đã lỡ lời, vội lấy khăn tay che miệng.

 

"Mau ăn cơm đi, Nguyệt Nha, con cũng là con gái của chúng ta mà, con cũng ăn chút gì đi."

 

Ta cúi đầu, chậm rãi nhai miếng nấm trắng trong miệng, tươi ngon như măng non, rất ngon, đây cũng là đặc sản quý giá từ Tắc Bắc, mỗi năm vào dịp thông thương, Thát tử sẽ bán với giá rất cao, mười lượng bạc một lượng nấm trắng khô.

 

Trương gia quả là giàu có, mùa đông mà vẫn có thể ăn được nấm trắng tươi. Thảo nào ai ai cũng khao khát quyền lực.

 

Khi mùa xuân đến, thời tiết ấm áp dần lên, phu nhân đặc biệt may cho ta và Trương Yên Như những bộ xiêm y mới.

 

Vóc dáng của hai chúng ta gần như giống nhau như đúc.

 

Cũng đã đến lúc phải vào cung. Trương đại nhân và phu nhân cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, để cho vị ma ma từ trong cung đến đón xem.

 

"Yên Như, vào cung rồi con phải hiếu thảo và cẩn trọng, hầu hạ hoàng thượng cho thật tốt, không cần phải lo lắng cho chúng ta."

 

Ta cũng cười gượng gạo: "Con gái xin ghi nhớ, từ nay không thể hầu hạ bên cạnh phụ mẫu, xin phụ mẫu hãy bảo trọng."

 

Trông chúng ta chẳng khác nào một gia đình hòa thuận, êm ấm.

 

Từ hôm nay trở đi, ta chính thức trở thành Trương Yên Như thật sự, ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, quá lâu đến nỗi những nỗi đau đớn năm xưa đã trở nên mờ nhạt, lâu đến nỗi ta gần như quên mất, vì sao mình lại nhất quyết phải trở thành Trương Yên Như đến vậy.

 

Mẫu thân ơi, người ở trên trời có nhìn thấy ngày này không?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com