"Đôi mắt đào hoa của A Ron lừa người ta giỏi lắm, đúng là bây giờ anh ta rất thương em, đối xử với em rất tốt, nhưng anh ta đối với mỗi một người bạn gái đều tốt như vậy cả. Anh ta là tài tử, cũng là lãng tử, sẽ không bao giờ chung tình với một người phụ nữ đâu, đừng có trao tim vào, coi chừng cuối cùng thân bại danh liệt."
Tôi cười mắng chị: "Chị không thể mong em được chút tốt đẹp sao. A Ron đối với em là thật lòng mà."
Giữa năm sau, tôi tốt nghiệp lớp đào tạo diễn viên.
Không lâu sau lại có tin vui truyền đến, tôi được đề cử giải Kim Lộc cho hạng mục nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Giải thưởng này có giá trị vô cùng lớn, trong giới mặc định là giải thưởng điện ảnh cao quý nhất trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
34
Tôi không dám mơ tưởng rằng một người mới như mình, có thể đoạt giải.
Tôi chỉ coi như ra ngoài mở mang tầm mắt thôi.
Mặc lên chiếc váy dạ hội hàng hiệu, trang điểm thật xinh đẹp, chụp vài bộ ảnh đẹp, cùng mọi người vỗ tay là được rồi.
Khi người trao giải xướng tên tôi, nhất thời tôi không kịp phản ứng, Lâm Nghiễn Tây ngồi bên cạnh cười đẩy tôi một cái, lúc này tôi mới bừng tỉnh.
Hình như… thật sự đoạt giải rồi.
Bậc thềm lên sân khấu trao giải không cao, nhưng tôi cảm thấy như đi cả mấy chục năm dài đằng đẵng.
Khi nhận chiếc cúp từ tay người trao giải, xúc cảm lạnh lẽo khi chạm vào nó nói cho tôi biết, tất cả là sự thật.
Tôi chưa từng dám nghĩ, mình có thể may mắn giành được vinh dự này.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngoài việc cảm ơn đoàn đội và đạo diễn, người tôi cảm ơn nhất chính là A Ron.
Tiếng vỗ tay, hoa tươi, khiến tôi như bước lên mây, lâng lâng, tuyệt diệu vô cùng.
Sau lễ trao giải, tôi nóng lòng gọi điện thoại cho Lục Tuyển Vinh.
Nhưng gọi mấy cuộc vẫn không được.
Chị Phương nói, dạo gần đây A Ron bận quay phim ở xa, chắc là đang bận thôi.
Cũng phải thôi.
Tiếp đó, tôi lại gọi điện thoại cho bố mẹ.
Ban đầu khi biết tôi và Thẩm Cẩm Thành ly hôn, họ nổi trận lôi đình,
Mắng tôi không biết xấu hổ, lại còn dám chạy theo một người đàn ông xa lạ đến Hồng Kông, bị người ta bán đi còn không biết.
Họ ép tôi tái hôn với Thẩm Cẩm Thành, còn đòi mua vé máy bay đến Hồng Kông bắt tôi về quê.
Tôi nói với họ, tuyệt đối không có chuyện đó.
Bọn họ nặng lời, nói không nhận tôi là con gái nữa, rồi lại dịu giọng, bảo mẹ vì tôi mà bị trúng gió, muốn tôi nhanh chóng về nhà.
Tôi biết thực ra họ lo lắng cho tôi.
Nhưng tôi không thể quay đầu lại, cắn răng chịu đựng áp lực, ở lại Hồng Kông.
Ban đầu họ vẫn còn mắng chửi, nhưng sau đó, hết lần này đến lần khác tôi gửi tiền về nhà, tiếng mắng chửi dần ít đi.
Đến khi ảnh của tôi xuất hiện trên báo chí, ti vi, cuối cùng họ cũng tin rằng tôi thật sự đã thành minh tinh, thế là bắt đầu dặn dò tôi chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức.
Bây giờ, khi biết tôi đoạt giải, họ sẽ không bao giờ ngăn cản tôi theo đuổi ước mơ nữa.