Mảnh vỡ thủy tinh kề lên cổ tay, tôi lại không dám cứa xuống.
Sau đó, tôi quét dọn mảnh vỡ, dựng bàn ghế lên, lặng lẽ thu dọn căn phòng sạch sẽ, im lặng không nói một lời ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Đúng lúc này, "người chồng" của tôi bước vào.
"Tôi về rồi." Chị Phương làm động tác đổi giày.
Tôi không nói gì, không chất vấn anh ta rốt cuộc đã đi đâu.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.
Chị Phương dường như bị tôi nhìn đến phát sợ: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tôi nghiến răng đến muốn vỡ vụn, không nói, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào "người chồng" đối diện.
Những năm qua, tôi đã vì Thẩm Cẩm Thành mà hy sinh biết bao nhiêu.
Mẹ hắn bị liệt giường, tôi hầu hạ cơm bưng nước rót, cho đến khi bà cụ qua đời.
Tôi nuôi nấng Thẩm Vũ Tình suốt hai mươi bảy năm.
Tôi ba bữa cơm nước chăm sóc hắn, ân cần chu đáo đến từng li từng tí.
Không có công lao cũng có khổ lao, hắn dựa vào cái gì mà không cần tôi nữa?
Đây là cuộc hôn nhân của tôi, là nhà của tôi, là chồng của tôi.
Tôi c.h.ế.t cũng không nhường cho Bạch Hà Chi!
Tôi đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy: "Ăn cơm thôi, tối nay ăn mì."
Quá trình quay phim dừng lại, buổi thử vai kết thúc.
Lục Tuyển Vinh hồi lâu không lên tiếng.
Anh ta bỗng hỏi tôi: "Cô Hứa, có phải cô đã từng chịu tổn thương trong tình cảm rồi không? Hay là cô đã từng bị ai đó giày vò?"
Phải.
Tôi đã ở trong cuộc hôn nhân đầy dối trá này, bị hắn ta thờ ơ, lừa dối gần ba mươi năm!
Tôi lắc đầu, bịa chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không hề. Tôi chỉ đang nhập vai Tào Thất Xảo trong tác phẩm Kim Tỏa Ký. Tào Thất Xảo là hình mẫu phụ nữ bị giam cầm trong hôn nhân thời xưa, kìm nén tình dục, bị cuộc đời vùi dập, cuối cùng gần như biến thái. Tôi dựa vào nhân vật này để ứng biến tại chỗ."
Lục Tuyển Vinh nhìn tôi, trầm ngâm vài giây: "Cô Hứa, cô có muốn ký hợp đồng với tôi không?"
Tôi cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của mình đang dần ấm lên: "Có chứ!"
Lục Tuyển Vinh bật cười: "Cô Hứa quả là người quyết đoán. Đến Hồng Kông, cô không ngại chứ?"
Tôi gật đầu: "Không ngại, nhưng tôi cần mượn anh một thứ."
Tôi chỉ tay vào chiếc máy quay phim trong tay trợ lý nam.
8
Đêm đã khuya.
Tôi bước nhanh về nhà.
Lục Tuyển Vinh đi bên cạnh, vẻ mặt bất mãn: "Tôi chắc chắn là phát điên rồi, nửa đêm nửa hôm đi bắt gian với cô, còn quay cả cái thứ dơ bẩn này."
Tôi ngại ngùng nhìn anh, liên tục cúi đầu: "Thật sự là làm phiền anh quá rồi."