--- Chương 18 ---
Thân thể Bùi Độ ngày một tốt hơn.
Sắc mặt chàng hồng hào hơn một chút, cũng bắt đầu xử lý chính sự, thậm chí còn có dư sức bới móc sai lầm của Cố Thanh Nhượng, khiến hắn khó xử trên triều đường.
Chàng tan triều trở về.
Ta đứng ở cửa điện chờ chàng, nhẹ giọng dặn dò: “Chàng bớt dùng sức đi, đại phu nói chàng cần tĩnh dưỡng thật tốt.”
Chàng nhìn ta, cười.
“Giờ đã khá hơn nhiều rồi.”
Chàng đột nhiên bế ngang ta lên, xoay một vòng.
Ta ôm cổ chàng, vùi mặt vào hõm cổ chàng, mặt đỏ bừng, tà váy bay phấp phới.
Trong lòng chỉ thấy tràn đầy hoan hỉ.
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói không hợp thời điểm.
“Tham kiến Điện hạ.”
Là Cố Thanh Nhượng.
Bùi Độ đặt ta xuống, thản nhiên nhìn qua.
“Cố đại nhân.”
Cố Thanh Nhượng cúi đầu.
Nhưng đường quai hàm hắn có chút cứng ngắc.
“Thần gần đây không biết đã đắc tội với Thái tử Điện hạ ở đâu…”
Bùi Độ nhíu mày.
“Ngươi không nghe thấy sao?”
Cố Thanh Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt vô thức rơi vào người ta, sững sờ một lát, mới không hiểu gì đáp lời chàng.
“Gì cơ?”
Bùi Độ khẽ cong môi, mang theo một tia châm chọc: “Ta đã kể rõ từng chi tiết trong buổi chầu sáng rồi.”
“Ngươi có oan ức gì, cứ tấu lên phụ hoàng đi.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cả hai bọn họ đều không nói rõ ràng.
Nhưng ta thì biết một ít.
Cố Thanh Nhượng tay chân không sạch sẽ.
Hắn từ trước đến nay luôn giúp người thân chứ không giúp lẽ phải.
Kiếp trước, để giải tội cho ca ca của Thẩm Tích Ngô, hắn cũng đã tạo ra rất nhiều chứng cứ giả, mua chuộc rất nhiều nhân chứng.
Thành thạo như vậy, chắc hắn không phải lần đầu làm chuyện này.
Hắn nhất thời á khẩu.
Thất hồn lạc phách mà lùi ra.
“Vâng.”
--- Chương 19 ---
Cố Thanh Nhượng bị giáng chức.
Ngày thánh chỉ ban xuống, Bùi Độ và Bệ hạ bàn việc, bị chậm bước.
Cố Thanh Nhượng một mình, mượn cớ đến làm việc cho phụ thân hắn, đã vào Đông Cung.
Hắn không đến bái kiến Thái tử Thiếu phó.
Mà lại mua chuộc cung nhân, tìm đến ta.
Hắn đại khái cũng đoán ra rồi.
Trọng sinh, không chỉ có mình hắn.
Cuối hành lang dài, vắng bóng người.
Hoa tử đằng nở rộ, dây hoa rủ xuống thấp. Nhìn từ xa, chỉ có thể thấy vạt áo của người đi lại.
Cố Thanh Nhượng hạ giọng, nhưng tràn đầy không cam lòng.
“Vân Châu, ta và nàng cuối cùng cũng từng là phu thê.”
“Hà tất phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến vậy.”
“Thái tử đoản mệnh, nàng và ta đều biết.”
“Gần đây hắn ta chỉ là hồi quang phản chiếu thôi, nhưng…”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, giơ tay tát cho hắn một bạt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi dám nguyền rủa chàng ấy!”
Hắn đứng yên, với dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt, sững sờ một lúc.
Kiếp trước, ta chưa từng đối xử với hắn như vậy.
Ta buông tay xuống, xoa xoa lòng bàn tay hơi đau, giọng nói mang theo chút châm châm chọc nhẹ nhàng:
“Ngươi cũng biết, đây không phải là kiếp trước nữa rồi.”
“Chàng ấy sẽ không sao đâu.”
Ánh nắng lốm đốm xuyên qua hoa lá, chiếu lên mày mắt hắn.
Ánh mắt hắn mờ mịt khó hiểu.
Có vài phần âm trầm.
“Nàng lại để tâm đến hắn ta như vậy sao?”
“Kiếp trước cũng vậy. Rõ ràng ta mới là phu quân của nàng.”
Ta nhìn hắn, cong môi, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Rõ ràng là ngươi đã không quên Thẩm Tích Ngô trước.”
“Ngươi tự vấn lương tâm xem, sau khi kết hôn, ta có từng nhắc đến Thái tử, có từng như ngươi, mượn rượu giải sầu trước di vật không?”
Ta đúng là cũng không buông bỏ được.
Nhưng ta tôn trọng Cố Thanh Nhượng, trừ ngày Thái tử băng hà, ta không hề biểu lộ dù chỉ một chút.
Huống chi.
Thái tử băng hà, là thần tử vốn nên đau khóc thảm thiết.
Ta chưa từng có một chút nào vượt quá khuôn phép.
Chưa đợi hắn trả lời, ta tiếp tục nói.
“Bây giờ, ta gả cho Thái tử, ngươi và Thẩm Tích Ngô đôi lứa xứng đôi, còn có gì không hài lòng?”
Hắn khẽ lặp lại một lần.
“Có gì không hài lòng?”
Rồi lại tự giễu cợt một tiếng.
“Đại khái là, ta hối hận rồi.”
“Chỉ muốn sống những ngày tháng như kiếp trước.”
Hắn vẫn cứ như vậy, quen thói giả vờ thâm tình.
Nếu bảo hắn sống cùng một người bệnh tật ốm yếu, hắn sẽ không cam lòng.
Ta không nói một lời, chỉ cảm thấy hắn có chút điên rồi.
Thấy ta muốn gọi người đến.
Hắn vội vàng lùi ra ngoài.
--- Chương 20 ---
Cố Thanh Nhượng liên tục suy sụp vài ngày.
Ta rất để tâm, phái thêm nhiều người, yêu cầu họ theo dõi chặt chẽ hơn.
Bùi Độ có chút bất ngờ.
Nhưng không hỏi nhiều.
Chỉ đưa cho ta một khối lệnh bài và một quyển danh sách.
"Nếu nàng muốn, có thể tự mình điều khiển những người này."
Ta đã phái đi một nhóm người.
Một buổi sớm, ám vệ trở về phục mệnh.
Sau lưng hắn, có một du y sắc mặt trắng bệch theo cùng.
Ta đứng dậy, đỡ lão nhân đang run rẩy dưới bậc, dặn dò cung nhân đi sắc một thang thuốc an thần.
Ám vệ dẫn đầu quỳ nửa gối trên đất, bẩm báo:
"Đêm qua, Cố gia đã phái thích khách."
"Thuộc hạ đã bắt sống thích khách, giam vào lao chờ xét xử."
Ta khẽ gật đầu, từ trong hộp trang sức lấy ra một nắm trân châu vàng, ban thưởng cho hắn.
Du y vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ông ta cũng là người đã trải qua muôn vàn sóng gió.
Nhưng lại không ngờ, khi Cố Thanh Nhượng cầu xin ông ta, lại có thể hạ thấp thân phận như vậy.
Khi muốn ngăn cản ông ta cứu người, cũng có thể mua hung thủ g.i.ế.c người.