Chỉ có Tiền Đa Đa biết lúc này mình căng thẳng đến mức nào.
Hàng mi cô khẽ run, ngón tay bủn rủn, hai bên má nóng bừng đến mất cảm giác. Cô thậm chí có cảm giác như một chú cừu non bị đặt lên bếp lửa, từng tấc da thịt đều bốc cháy ngùn ngụt.
Hôm đó ở nhà hàng Tây, Triệu Tĩnh Hy kéo cô lại gần thì thầm đủ thứ.
Từng câu từng chữ pha lẫn giọng nữ tính gợi cảm của bạn khiến Tiền Đa Đa đỏ mặt ngay từ đầu.
Triệu Tĩnh Hy bảo cô: "Đàn ông ai cũng vậy, bên ngoài nghiêm túc bao nhiêu thì bên trong càng phóng túng bấy nhiêu."
Tiền Đa Đa hoàn toàn đồng tình.
Cả đời cô chỉ tiếp xúc với một người đàn ông duy nhất - Lục Tề Minh - và anh hoàn toàn khớp với mô tả "điển hình" của bạn: bề ngoài lạnh lùng chừng mực nhưng trên giường lại như con báo đói mấy tháng trời.
Hồi trước hai người gặp nhau thường xuyên.
Nhưng mọi chuyện gần như đều do anh nắm quyền kiểm soát.
Người đàn ông vốn cưng chiều cô hết mực bỗng trở nên vô cùng độc đoán, không cho cô chút cơ hội phản kháng.
Theo lời bạn thân, muốn đảo ngược tình thế thì trước tiên phải giành lấy thế chủ động.
Giờ đây sau khi thả những lời đường mật bên tai, cô gần như đã dụ được anh vào bẫy.
Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu, cách xử lý tiếp theo mới là then chốt quyết định thắng bại.
Chiếc giường trong phòng Tiền Đa Đa không lớn, chỉ rộng một mét rưỡi.
Lục Tề Minh với bờ vai rộng, eo thon, chân tay dài miên man - thân hình vạm vỡ như vậy nằm lên chiếc giường nhỏ trông thật chật chội.
Tiền Đa Đa thậm chí lo sợ anh sẽ làm sập giường cô mất.
Đang phân vân về chiếc giường nhỏ thì cô bất chợt ngước mắt và gặp ngay ánh nhìn đen sâu thẳm.
Anh chằm chằm nhìn cô, toàn thân căng cứng, đáy mắt ngập tràn khát khao đang kìm nén.
Im lặng. Chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
"..." Tim Tiền Đa Đa đập thình thịch.
Vốn đã ngượng ngùng bối rối, bị anh nhìn như vậy càng khiến toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng không còn đường lui.
Cô tự chọn con đường này, tự khoác lác trước đó.
Khi mọi thứ đã lên tới đỉnh điểm thì dù có ngại đến mấy cũng phải tiến lên.
Tiền Đa Đa hít thở sâu vài lần lấy lại bình tĩnh rồi quỳ gối lên giường, từ từ tiến về phía anh.
Cô cúi nhìn anh từ trên cao.
Một lúc sau, cô lại khẽ áp môi vào tai anh, lưỡi mềm mại liếm nhẹ vành tai đang ửng hồng thì thầm: "Đưa tay cho em."
Giọng cô nhẹ nhàng mê hoặc như tiên nữ, khiến người ta mê muội không thể chối từ.
Lục Tề Minh nhìn cô, mắt càng lúc càng tối sẫm, không nói gì mà làm theo.
Thấy vậy, cô gái khẽ nheo mắt cười rồi thò tay dưới gối lấy ra hai chiếc khăn lụa đã chuẩn bị sẵn.
Chẳng mấy chốc, hai dải lụa mềm mại thấm đẫm hương thơm dịu nhẹ từ tủ quần áo của cô đã quấn chặt lấy cổ tay rắn chắc của người đàn ông.
Buộc xong nút thắt, Tiền Đa Đa ngắm nghía kỹ lưỡng rồi còn kéo thử hai tay anh ra xa để kiểm tra độ chắc.
Chỉ khi chắc chắn nút thắt không tuột thì cô mới yên tâm buông tay anh.
Cô ngồi dậy, đặt mình lên eo thon của anh.
Nhìn đôi tay bị trói, Lục Tề Minh khẽ nhướng mày, thầm nghĩ toàn bộ sự kiên nhẫn đời mình đều dành cho cô nhóc này.
Không hiểu tiểu tâm can đang giở trò gì, anh khẽ mở môi hỏi khàn giọng: "Em định làm gì thế?"
Cô gái đỏ mặt đến tận mang tai, đôi vai trắng nõn run nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn anh rồi chậm rãi cúi xuống.
Đôi môi mềm mại lần lượt hôn lên chân mày, mắt, sống mũi cao, đôi môi mỏng rồi dừng lại ở cổ họng...
Rồi cô nhe hàm răng trắng nhỏ xinh, cắn nhẹ vào trái cổ.
"Ừm..."
Tiếng rên khàn đặc biệt nam tính vang lên.
Tiền Đa Đa giật mình dừng lại, trong lòng bừng lên niềm vui - mẹo học được quả nhiên hiệu quả.
Lần đầu nếm trải thành công, nỗi sợ hãi trong lòng cô dịu xuống phần nào.
Còn phát hiện khiến người đàn ông mạnh mẽ này thở gấp mắt mờ đi dưới tay mình là một trải nghiệm vô cùng thú vị.
Cô gái như đứa trẻ đi dã ngoại, tràn đầy hiếu kỳ muốn khám phá.
Trước đây cô ngại ngùng chưa từng quan sát kỹ anh.
Nhưng dưới ánh đèn mờ hôm nay, cô bỗng nhận ra thân hình nam tính này thực sự rất đẹp.
Vai rộng, tay dài, chân thẳng.
Cơ ngực, cơ bụng, đường cong chữ V - từng đường nét đều săn chắc rõ rệt, tràn đầy sức sống.
Mỗi cử động, mỗi nhịp thở đều khiến cơ bắp căng lên, hoang dã mà quyến rũ khiến người ta đỏ mặt.
Tiền Đa Đa cứ thế vừa đỏ mặt vừa thưởng thức "bản đồ" thuộc về riêng mình.
Hôn hít, sờ mó, chơi đùa không biết chán.
Lục Tề Minh bị cô kích thích đến giới hạn, cổ ngửa ra, đường hàm sắc căng cứng như sắp đứt.
Cảm giác mới lạ.
Anh như món đồ chơi của cô gái trẻ - vừa ngây thơ vừa quyến rũ, dễ dàng điều khiển anh theo ý muốn.
Đúng lúc này, cô gái đang chơi đùa bỗng dừng bặt.
Mọi hành động táo bạo đều ngưng lại.
Lục Tề Minh thả lỏng hàm răng, gương mặt lạnh lùng ửng hồng, thở gấp cố lấy lại bình tĩnh.
Tiền Đa Đa mở to mắt kinh ngạc gần như chết lặng.
Dù đã từng chạm, từng cảm nhận thậm chí thân mật hơn thế.
Nhưng chỉ đến hôm nay khi quan sát trực tiếp mới phát hiện Lục Tề Minh đẹp trai kia lại có thể... đáng sợ đến vậy.
Trước đây cô chịu đựng thế nào nhỉ?
Trời ạ!
Đúng là kinh hồn bạt vía!
Mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng, run rẩy, mọi hứng thú chơi đùa tan biến chỉ còn lại hoảng sợ.
Có nên tiếp tục không? Tiếp tục thế nào đây?
Nhưng nhìn tình hình này...
Người đàn ông rõ ràng đã đến hồi quyết định. Chỉ cần cô hành động thêm chút nữa là thành công.
Dừng lại lúc này coi như công toi.
Nghĩ vậy, Tiền Đa Đa cắn răng, đưa mười ngón tay trắng nõn run rẩy ra, đôi môi cũng khẽ áp lên.
"..."
Chỉ một giây, Lục Tề Minh nắm chặt tay, ngửa cổ, trái cổ lăn mạnh.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm càng lúc càng sâu, ánh đèn thành phố tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Trong phòng ngủ, cô gái tóc rối bù mặt đỏ bừng, mọi động tác đều vụng về khó khăn.
Tưởng chừng sắp thành công, cô đang định gắng sức thì "xoẹt" - một tiếng rách vang lên.
Tiền Đa Đa ngây người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổ tay đã bị nắm chặt - người đàn ông xé tan dải lụa như con thú hoang tháo được xiềng xích, hung hãn vồ lấy cô.
Sau màn kích thích trước đó, cơ thể anh nóng như lửa đốt, từng thớ thịt đều ướt đẫm mồ hôi.
Tiền Đa Đa bị kéo mạnh nên đâm sầm vào người anh. Làn da chạm nhau khiến hơi nóng bùng lên, cô như chín dần trong hơi ấm của anh.
Cô hoảng hốt, hàng mi run rẩy, giọng nói biến sắc: "Anh... anh làm sao thoát được?"
Lục Tề Minh không đáp, chỉ dùng tay nâng cằm cô rồi ngay lập tức chiếm lấy đôi môi.
Nụ hôn tham lam và mãnh liệt.
Anh thầm nghĩ cô gái ngốc này thật đáng yêu - chiếc khăn lụa mỏng manh của phụ nữ làm sao trói được anh? Ban đầu anh không phản ứng chỉ vì kiên nhẫn theo dõi màn trình diễn của cô mà thôi.
Giờ đã thưởng thức xong món khai vị, móng vuốt sắc nhọn đã sẵn sàng cho cuộc săn đích thực.
Khi nụ hôn trở nên sâu đậm, Lục Tề Minh bế bổng cô gái đã mềm nhũn trên tay, tách đôi chân cô quấn quanh eo mình rồi ép cô vào cửa kính.
Tiền Đa Đa hoàn toàn lơ lửng, không có điểm tựa nên chỉ biết ôm chặt lấy anh như bám víu sự sống. Cô xấu hổ và sợ hãi đến mức đầu ngón tay run nhẹ.
Anh nhận ra liền hôn cô dịu dàng hơn, thì thầm những lời vỗ về giữa đôi môi ngọt ngào.
"Đừng ở đây..."
Những sợi tóc ướt đẫm dính trên gò má đỏ ửng. Cô căng thẳng tột độ nhưng không thể thoát ra nên chỉ biết nài nỉ: "Đừng mà."
Cửa kính trong suốt, dù bên ngoài chỉ là rừng cây tối om không có người qua lại nhưng cô vẫn sợ bị nhìn thấy.
"Phòng ngủ tối mà ngoài kia cũng không có ánh đèn." Anh áp sát tai cô thì thầm khàn khàn, "Không ai thấy đâu."
Tiền Đa Đa mấp máy môi muốn nói dù không ai thấy nhưng trước khung cửa kính lớn thế này cô quá xấu hổ không thể chấp nhận được.
Nhưng ngay sau đó cô đã mất cơ hội nói thành lời, chỉ biết đỏ mặt rên rỉ trong tiếng khóc.
Như học sinh nghỉ học quá lâu quên hết kiến thức, không làm được bài tập, mọi thứ phải học lại từ đầu.
Tiền Đa Đa chính là học sinh đó.
Bị "thầy giáo" kiểm tra đột xuất, cô hoàn toàn không chịu nổi.
Chỉ một cơn sóng lớn đã khiến cô tan rã, mất hồn.
Cô chỉ biết ngửa mặt đẫm lệ, môi hé mở, đôi mắt mờ ảo nhìn về phía xa xăm với vẻ đẹp mê hoặc mất hết lý trí.
Cùng lúc đó.
Trong cơn bão, những đám mây mềm mại dày đặc cuộn lên thành sóng, chồng chất lên nhau rồi đổ xuống thành cơn mưa nặng hạt.
Lục Tề Minh ngửa cổ lên, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ khó nghe.
Nếu là trước đây, anh sẽ xót xa dừng lại để cô lấy lại bình tĩnh.
Nhưng Lục Tề Minh chưa từng trải qua cảm giác này.
Hàng trăm ngày xa cách biến anh thành con hổ đói khát còn cô lại trở thành đóa hoa trắng mềm mại.
Càng thêm mỹ lệ và mịn màng.
Nở trên cành, e ấp trong gió, từng cánh hoa mỏng manh đung đưa.
Anh lại một lần nữa hái đóa hoa lan chuông tưởng ngây thơ mà lại quyến rũ đến xương tủy.
Lần này còn đậm vị hơn, như bước vào chốn đào nguyên ẩn kín.
Đường mòn quanh co, sương đêm nặng hạt.
Suối nước dồi dào chảy róc rách, bắn tung tóe làm ướt đẫm cỏ thơm bên bờ...
Lúc nãy cô liều lĩnh chơi với lửa nên anh đã bị kích thích tột độ, ngọn lửa trong lòng bùng cháy đến cực hạn.
Làm sao dừng lại được?
Ngay lập tức, bàn tay lớn siết chặt eo nhỏ rồi xoay người cô lại.
Sóng sau dồn sóng trước.
Tiền Đa Đa thân thể mềm yếu chưa kịp hồi phục sau cơn sóng dữ lại đón nhận đợt thứ hai nên chỉ biết đỏ mắt lắc đầu nhíu mày run rẩy xin tha.
Người đàn ông vốn chiều chuộng cô hết mực giờ hoàn toàn khác.
Anh cuồng bạo, mất kiểm soát, mãnh liệt và quyết liệt, như mãnh sư say máu trên chiến trường.
Tay lớn nắm lấy đôi cánh tay trắng ngần gom lại trói ra sau.
Cày sâu cuốc bẫm.
Đêm tối như mực, bỗng ánh trăng xuyên qua tầng mây xanh thẫm rọi vào phòng ngủ.
Lục Tề Minh trán ướt đẫm, đôi mắt đen ánh lên sắc đỏ vừa điên cuồng chiếm đoạt vừa nhìn ra cửa kính trước mặt.
Đôi mắt cô gái mê hoặc như tơ, toàn thân ửng hồng, khuôn mặt kiều diễm ngập tràn say đắm.
Những giọt lệ đọng trên khóe mắt và hàng mi rung rung rơi xuống theo từng cơn chấn động phía sau. Cô khóc nhưng tiếng khóc đứt quãng tan nát, quyến rũ đến điên cuồng.
Tình yêu sâu thẳm trong lòng đạt đến điểm sôi trong cuộc chinh phạt mãnh liệt.
Cuối cùng anh cũng gầm lên, há miệng cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô...
*
Sau đó, Tiền Đa Đa tất nhiên hối hận đến mức xanh mặt.
Cô hối hận vì đã trêu chọc anh quá đà trong màn dạo đầu.
Vốn định để bản thân đỡ chịu đựng vài lần nhưng không ngờ người đàn ông đó sau khi thưởng thức món khai vị không những không kiềm chế mà còn trở nên dữ dội hơn.
Anh cắn vào cổ cô, khóa chặt cô như thú săn mồi, tước đoạt hoàn toàn quyền được nói "không" của cô.
Khi mọi cuồng phong bão tố qua đi thì đã nửa đêm.
Những món ngon trên bàn ăn nguội ngắt.
Trong phòng ngủ, quần áo của hai người vứt bừa bãi khắp nơi, hỗn loạn và gợi cảm, minh chứng cho sự điên cuồng vừa diễn ra.
Tiền Đa Đa mệt đến mức không còn chút sức lực.
Nhưng cô không ngủ mà chỉ nằm cuộn tròn trong chăn, hai má ửng hồng như chú thỏ con vừa ăn no.
Bên cạnh, Lục Tề Minh nhặt mấy bao cao su đã dùng bỏ vào thùng rác, xếp gọn quần áo vào tủ.
Xong xuôi, anh ra phòng khách lấy ly nước ấm quay lại bên cô.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao phủ.
Tiền Đa Đa khẽ chớp hàng mi ướt, ngay sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng in lên đôi môi hơi sưng của cô.
"Uống chút nước đi." Anh nói khẽ, "Chắc em khát lắm."
"..." Nghe vậy, mặt cô lại đỏ bừng.
Đúng là rất khát.
Cô khóc lóc suốt đến khản giọng, cổ họng khô rát, sao không khát cho được?
Nhớ lại cảnh mây mưa lúc nãy, Tiền Đa Đa vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô mở to mắt nhìn anh đầy oán trách: "Anh đừng giả nhân giả nghĩa ở đây."
Một giây trước còn hung hãn bắt nạt cô, giây sau đã dịu dàng cho cô uống nước.
Đúng là đạo đức giả.
Vô liêm sỉ, xấu xa.
"Hôm nay anh mất kiểm soát là lỗi của anh." Lục Tề Minh hôn lên má cô, dừng một chút rồi tiếp tục, "Sau này anh sẽ cố gắng kiềm chế, không vô độ như hôm nay. Em cũng đừng làm chuyện như thế nữa."
Tiền Đa Đa: "..."
Nhắc đến chuyện này, cô bỗng thấy hơi áy náy.
Mặt cô nóng hơn, hai tay kéo chăn che kín người, giả vờ ngây thơ: "Em... em có làm gì đâu."
Lục Tề Minh nghe xong nhướng mày, áp sát hơn: "Em muốn anh nhắc lại những gì em đã làm sao?"
Tiền Đa Đa xấu hổ, rúc đầu vào chăn lẩm bẩm: "Anh nói như thể em hôn hít sờ mó mà anh không thích vậy."
Đúng là giả tạo.
Được voi đòi tiên.
Anh thích đến phát điên lên ấy chứ.
Khóe miệng Lục Tề Minh nhếch lên, anh cắn nhẹ vào chóp mũi nhỏ của cô: "Anh rất thích."
Ánh mắt Tiền Đa Đa lấp lánh.
"Chính vì quá thích nên mới mất kiểm soát." Anh nhìn thẳng vào cô, "Em biết anh không thể kháng cự em, em thả mồi là anh sẽ cắn câu ngay. Vì vậy đừng dễ dàng thử nghiệm."
Lòng cô ngọt ngào như mật, lòng bàn tay ẩm ướt, toàn thân ấm áp. Cô nhéo nhẹ má anh: "Đừng tưởng nói vài câu ngọt ngào là em dễ dàng tha thứ cho anh."
Anh nghiêng đầu hôn lên đầu ngón tay cô: "Em muốn trừng phạt thế nào anh cũng chấp nhận."
"Ừm..."
Tiền Đa Đa suy nghĩ rồi bỗng sáng mắt: "Vậy kỳ nghỉ năm nay anh phải đưa em đi Bắc Nguyên."
Lục Tề Minh hơi ngạc nhiên.
Cô gái trẻ ôm cổ anh, mặt đỏ ửng nói nhỏ: "...Chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Bác trai bác gái... vẫn chưa gặp em mà."