Mấy má ơi, ai hiểu cho tui với! Quá là ảo ma Canada luôn!
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Vừa nãy còn lén lút hôn hít mình, con ngoan trò giỏi học sinh xuất sắc, giây sau đã đánh nhau với con quái vật giống y chang thằng trúc mã hotboy của trường rồi.
Bọn họ thì đánh nhau, còn tôi thì tan nát cõi lòng!
Đây chẳng phải là truyện thanh xuân vườn trường hả? Ai nói cho tôi biết con quái vật này từ đâu chui ra vậy?
Tôi nằm bẹp dí dưới đất, ôm đầu, tránh bị vạ lây, nhưng mà cứ có cái gì đó "vù vù vù" bay qua đầu tôi, sợ muốn són ra quần, tôi bò lết khắp nơi.
Tôi muốn tìm đường ra ngoài, phát hiện ra căn bản là không có đường ra, chỉ có thể trốn tới trốn lui.
Con quái vật tốc độ nhanh kinh khủng, trông rất hung tợn, còn Tiêu Lễ thì mặt không biến sắc, đầu ngón tay lấp lánh phù văn màu vàng, đỡ hết tất cả các đòn tấn công của con quái vật.
Nhàn nhã như đi dạo trong sân, cứ như dắt chó đi dạo vậy, dẫn con quái vật chạy vòng vòng.
Con quái vật ban đầu thì hung hăng xông tới, kết quả phát hiện đến vạt áo của Tiêu Lễ cũng không chạm được, bắt đầu nổi điên, tung skill diện rộng.
Tiêu Lễ lúc nào cũng né được trước khi skill kịp giáng xuống, khiến cho chiêu cuối của quái vật hụt ăn.
Tôi kinh ngạc: "Khả năng né đỉnh vậy!"
Tôi còn tưởng cái kiểu học sinh ngoan mọt sách như cậu ta, không giỏi đánh đ.ấ.m gì đâu chứ, xem ra là tôi đánh giá cậu ta quá phiến diện rồi.
Nhưng con quái vật rất nhanh đã nhìn ra được điểm yếu của Tiêu Lễ, nó chỉ phòng thủ, không tấn công.
Quái vật cười nham hiểm: "Đuổi ma sư đại nhân, trảm yêu kiếm của ngươi đâu?"
"Chẳng lẽ là, thi triển không được à?"
Má ơi, có trảm yêu kiếm, sao không lôi ra dùng?
Tôi không nhịn được, hét về phía Tiêu Lễ đang bay trên không trung: "Đúng đó, anh không phải là Đuổi ma sư hả, Trảm yêu kiếm của anh đâu?"
"Lôi ra, c.h.é.m nó đi chứ!"
Tiêu Lễ cười, trên mặt lộ ra một tia bất lực.
Tôi ngây người: "Anh...chẳng lẽ là không có thật hả?"
Tiêu Lễ gật đầu: "Nhà họ Tiêu chúng tôi, là thế gia Đuổi ma."
"Mỗi người khi sinh ra, đều sẽ có một thanh trảm yêu kiếm đi kèm."
"Nhưng trước khi trưởng thành, trảm yêu kiếm đều trong trạng thái phong ấn."
"Chỉ khi tìm được dẫn ma hương định mệnh của mình, ký kết khế ước, mới có thể triệu hồi trảm yêu kiếm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi biết, người em thích là Thẩm Triệt, chắc là không muốn trói buộc với tôi đâu..."
"Cho nên, tôi không sao, em mau đi đi, tôi sẽ cản nó lại..."
Tôi đi, tôi đi kiểu gì được hả!!! Có phải là tôi không muốn đi đâu?
Chỗ này là kết giới, căn bản là không ra được!
Hơn nữa, anh ta nói tôi là thể chất dẫn ma hương, hương thơm khi động lòng có thể dẫn dụ yêu ma.
Vừa nãy kéo tôi hôn, khiến tôi rung động, chẳng phải là anh ta sao?
Tôi lập tức hiểu ra, thằng nhóc này đang gài tôi!
Anh ta muốn dẫn dụ yêu ma đến, nhốt tôi ở đây, rồi ép tôi phải ký cái khế ước quỷ quái gì đó, nghĩ thông suốt điểm này, tôi hận không thể cho mình một cái bạt tai.
"Hứa Hinh Thuần, cho mày vì sắc mà mê!"
Đổi lại người có khí phách, có lẽ đã thà ch//ết chứ không khuất phục rồi.
Nhưng tôi Hứa Hinh Thuần là đồ nhát gan, tôi rất quý cái mạng nhỏ của mình, tôi do dự một giây là bất kính với cái mạng của tôi rồi.
"Ký! Ký ngay! Muốn ký thế nào thì ký!"
"Lẹ lên!"
"Hứa với tôi, lập tức triệu hồi cái trảm yêu kiếm gì đó của anh ra, c.h.é.m ch//ết con yêu quái này có được không?"
Tiêu Lễ nghe vậy, tung một skill, khống chế con quái vật.
Bay đến trước mặt tôi.
"Thật sao? Em thật sự nguyện ý ký kết khế ước với tôi?"
Tôi: "Tôi quá là nguyện ý luôn, tôi Hứa Hinh Thuần, là tự nguyện ký kết khế ước với Tiêu Lễ."
Giây tiếp theo, Tiêu Lễ liền nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay vạch một đường trong lòng bàn tay tôi, lập tức rạch ra một vết.
Anh ta lập tức rạch tay mình, chồng lòng bàn tay mình với lòng bàn tay tôi.
"Cang thiên vi chứng, nhật nguyệt vi môi."
"Nhất đường đế ước, lương duyên vĩnh kết."
"Hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ..."
Lúc đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, nghe kỹ lại, nhịn không được mà phun tào.