Huyền Âm

Chương 5



Thì ra nàng không chỉ nói cho có.

 

Nàng thực sự đã làm như vậy.

 

Hắn còn tưởng rằng những năm qua, trong lòng nàng chỉ có hắn.

 

Còn định giữa bao người dâng kim ấn Hoàng hậu cho nàng.

 

"Cút! Tất cả cút cho trẫm!"

 

Tiêu Tư Vu đập nát mọi thứ trong phòng, nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa tan.

 

Hắn gọi đại thần vào, giận dữ hạ lệnh:

 

"Ngôi vị Hoàng hậu của Tống Huyền Âm, không cần phong nữa!"

 

Vị đại thần kia nghe xong, trong lòng mới yên ổn trở lại.

 

"Bệ hạ yên tâm, Tống cô nương chưa từng tiếp nhận hậu ấn."

 

Tiêu Tư Vu mở thánh chỉ ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

"Vậy là, giữa ta và nàng, quan hệ đã sớm chấm dứt… Nàng thật sự đã đi rồi sao?"

 

Hắn nắm chặt kim ấn trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

 

"Vì một nam nhân, đến ngôi vị Hoàng hậu cũng không cần. Ngươi được lắm, Tống Huyền Âm."

 

Từ Trinh nghe được chuyện này, vội vã đến gặp.

 

"Bệ hạ, nếu Tống cô nương đã tái giá, thì nên để nàng rời đi thôi. Thần thiếp nghe nói, nàng và người kia tình cảm sâu đậm. Không bằng ngày sau ban thêm ít thưởng, bù đắp là được…"

 

Tiêu Tư Vu ánh mắt âm u nhìn nàng chằm chằm.

 

"Ngươi vừa nói gì? Tái giá?"

 

Từ Trinh bị ánh nhìn của hắn làm cho hoảng sợ, không dám hé lời.

 

Tiêu Tư Vu đem thánh chỉ ném vào lửa nến, chỉ trong chốc lát đã hóa thành tro tàn.

 

Hắn nhìn ngọn lửa bùng lên, lạnh giọng:

 

"Nàng đừng hòng tái giá. Dù Hoàng hậu có ở đâu… cũng phải bắt nàng về!"

 

9

 

Giang sơn ngày nay là do Tiêu Tư Vu từ phương Bắc đánh chiếm mà có, nên phía Nam vẫn còn mấy đội quân đang tranh đấu lẫn nhau.

 

Đường lớn đi về phương Nam, thổ phỉ hoành hành, chẳng an toàn chút nào, nên ta chuyển sang đi đường thủy.

 

Cả một thuyền người, ngày đêm trôi dạt trên sông nước.

 

Tính ra, ta rời khỏi Trường Lăng đã nửa tháng rồi.

 

Mỗi khi thuyền cập bến, neo lại bên bến tàu, đều có người lên xuống.

 

Nhưng ta chưa từng xuống thuyền lần nào.

 

Ta nghe người mới lên thuyền trò chuyện, nói bệ hạ đang huy động đại quân để tìm một nữ nhân rất quan trọng.

 

Ta nghĩ, chắc là Tiêu Tư Vu đang tìm Từ Trinh.

 

Đợi đến khi hắn tìm lại được người trong mộng, rồi thấy thánh chỉ ta để lại, tự nhiên sẽ hiểu rõ tất cả.

 

Hắn có thể lập Từ Trinh làm Hoàng hậu.

 

Nếu thật sự trong lòng còn chút áy náy với ta, ta chỉ mong hắn ban cho ta một khoản tiền lớn.

 

Ta muốn cùng Lục Lăng Giang mua một ngôi nhà thật đẹp, thật yên bình.

 

Trong khoang thuyền có người hỏi ta: "Cô nương đi về phương Nam làm gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Câu hỏi ấy kéo ta về hiện tại.

 

"Ta đi tìm phu quân của ta."

 

Ta cắn miếng bánh khô, tâm trạng cũng không tệ lắm.

 

"Sao cô nương đi cả một quãng đường dài thế rồi, mà chưa từng xuống thuyền mua lấy chút gì ăn ngon?"

 

Ta cười cười: "Ta lười xuống thuyền."

 

Ta xuống thuyền ở thành Dương Châu.

 

Từ Trường Lăng ẩn dật mười năm, đây là lần đầu ta đặt chân ra ngoài, sự phồn hoa náo nhiệt của thành Dương Châu khiến ta hoa mắt chóng mặt.

 

Ta tìm đến quê cũ của Lục Lăng Giang.

 

Dựa vào trí nhớ những gì hắn từng kể, cuối cùng ta tìm được cánh cổng ấy ở cuối một con hẻm nhỏ.

Hồng Trần Vô Định

 

Nhưng ta gõ cửa rất lâu, vẫn không có ai ra mở.

 

"Mọi người ơi, đừng chờ nữa. Nhà này đâu có ai ở. Cô nương tìm ai vậy?"

 

Một phụ nhân dắt theo đứa nhỏ từ cửa bên ló đầu ra nhìn ta.

 

Ta cười ngại ngùng, khẽ hỏi thử:

 

"Tỷ tỷ, ta tìm Lục Lăng Giang. Hắn có ở đây không?"

 

"Cô nương là ai vậy?"

 

Y phục ta gọn gàng, lưng mang hành lý, vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng.

 

"Ta là thê tử của hắn."

 

Phụ nhân ấy tròn mắt kinh ngạc, miệng há ra, đến cả đứa nhỏ cũng ngây người ra nhìn ta.

 

Ta được mời vào nhà, ngồi uống nước.

 

Thì ra, nhà bên cạnh là ca ca của Lục Lăng Giang, còn vị này chính là tẩu tử Trương Vân.

 

"Cô nương ngồi nghỉ một lát, đợi hắn trở về. Lăng Giang mới về hai hôm trước, nhưng lại chẳng nhắc gì đến chuyện mình đã thành thân. Hai người là…"

 

Ta nhẹ nhàng cúi đầu, nước mắt chảy ra từ hốc mắt.

 

"Chúng ta không có mai mối cưới hỏi gì cả, nhưng ta đã ở bên hắn nhiều năm rồi, thế mà hắn giận dỗi một cái liền bỏ rơi ta."

 

Ta giấu nhẹm thân phận của mình, kể sơ qua chuyện với Trương Vân, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng mà khóc đến nghẹn lời.

 

"Tẩu tẩu, tỷ nói xem, lúc ta còn là quả phụ, chính hắn đã đến dây dưa với ta. Ta đối với hắn là thật lòng… Ai ngờ người trước kia lại chưa chết, hắn vừa thấy người ta quay về thì sợ sinh chuyện nên chạy mất. Ta không đuổi theo thì còn có thể làm gì được?"

 

Ta càng khóc càng thấy uất ức, cũng có đôi phần là tình cảm thật.

 

"Tỷ không biết ta khổ thế nào đâu. Người trước kia đối với ta cũng chẳng tốt, giờ quay lại thì đã có thê tử mới, có cả con rồi. Tỷ nói xem, vì sao hết lần này đến lần khác ai cũng bắt nạt mình ta vậy?"

 

Trương Vân vỗ về lưng ta, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, ta sẽ làm chủ cho muội."

 

Chẳng bao lâu sau, Trương Vân liền kể chuyện lại với ca ca của Lục Lăng Giang.

 

"Lăng Giang không phải loại người như vậy! Nếu thật sự đã là phu thê bao nhiêu năm, sao có thể bỏ rơi nhau? Huống hồ ngày trước hắn làm sai dịch khổ sở như thế, làm gì có thời gian mà trêu ghẹo quả phụ?"

 

Ca ca hắn vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Lục Lăng Giang.

 

Ta càng khóc thảm thiết hơn.

 

Trương Vân liếc vào trong phòng, khẽ thúc khuỷu tay huynh ấy một cái:

 

"Cô nương quả phụ ấy xinh lắm đó. Nhà ta nghèo thế này, nàng còn tới đây lừa bịp làm gì?"

 

"Vậy chờ hắn về là biết ngay! Nếu đúng thật…"

 

Huynh ấy bước ra sân, lớn tiếng: "Nếu đúng thật, ta nhất định không tha cho hắn!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com