Vệ binh bên ngoài nhanh chóng tràn vào trong phòng.
Tiêu Tư Vu lạnh giọng: "Ta cảm ơn ngươi đã chăm sóc nàng, nhưng ngươi cũng nên c.h.ế.t rồi."
Lục Lăng Giang ôm lấy vết thương nơi vai, cúi đầu nhìn ta, khẽ cười một cái.
Hắn đưa tay lau giọt nước nơi khóe mắt ta.
"Đợi ta c.h.ế.t rồi, nàng cứ tái giá đi."
Hắn cười nhẹ, "Dưới suối vàng ta cũng không để bụng đâu."
Ta nhìn vào mắt hắn, chợt hiểu ra một điều.
Hắn quay lại chính là để chịu chết.
Phải chăng từ khi bên ta, hắn đã sớm có ý nghĩ sẽ c.h.ế.t thay ta?
Thế nhưng tất cả những điều này, đối với hắn, từ đầu đến cuối đều là bất công.
Lòng ta nghẹn đầy những cơn đau không sao tả xiết.
Khi mũi kiếm của thị vệ đ.â.m tới, ta đẩy hắn ra, chắn phía trước thân hắn.
Từng giọt m.á.u nhỏ xuống nền đất.
Tiêu Tư Vu dùng tay siết chặt lưỡi kiếm, m.á.u từ kẽ tay tràn ra, ánh mắt mang theo đau đớn nhìn ta.
"Nàng… nàng thật sự yêu hắn sao…"
Lục Lăng Giang dùng một tay ôm lấy ta, tay còn lại bị mũi kiếm xuyên thấu, m.á.u từ lòng bàn tay chảy dọc theo cổ tay xuống đất.
Ta chăm chú nhìn người trước mặt, không chớp mắt.
"Tiêu Tư Vu, nếu năm xưa ngươi thật sự c.h.ế.t đi, thì trong lòng ta, ngươi sẽ sống mãi. Ta sẽ thủ tiết vì ngươi suốt đời. Nhưng kể từ khoảnh khắc ta phát hiện ngươi chưa chết, thì trong lòng ta, ngươi đã thật sự c.h.ế.t rồi. Ta cũng chưa từng muốn gặp lại ngươi nữa."
Hắn đứng đó, sắc mặt trống rỗng, hồi lâu mới từ từ buông tay.
Tiêu Tư Vu đi sang phòng bên cạnh xem hài tử của ta.
Ca ca và tẩu tử nhà họ Lục đều bị dọa sợ đến không dám nói một lời, nhưng vẫn ôm chặt đứa bé, không buông tay.
Tiêu Tư Vu khẽ chạm vào gương mặt của đứa bé, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng.
"Nếu đứa nhỏ năm xưa có thể được sinh ra…"
Ta cắt lời hắn.
"Cho dù có sinh ra cũng sẽ bị c.h.ế.t yểu thôi. Ninh vương đời nào chịu để huyết mạch của ngươi tồn tại? Chẳng phải vì thế, ngươi mới đưa Từ Trinh chạy trốn sao?"
Sắc mặt hắn lập tức cứng lại.
Việc ta có thể sống sót rời cung, ẩn nhẫn suốt mười năm, chính là vì ta là kẻ bị hắn vứt bỏ.
Dù giờ đây hắn có bao nhiêu luyến tiếc, cũng không nên quên rằng, hắn đã từng dùng tình cảm chân thành của ta để đổi lấy tương lai của chính mình.
Tiêu Tư Vu rời đi.
Lục Lăng Giang và ta cùng tận mắt nhìn hắn đi khỏi, hai người mới thực sự buông lỏng tâm trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"…Thật không ngờ, hắn lại chịu buông tha cho chúng ta."
Lục Lăng Giang dùng tay không bị thương nắm chặt lấy tay ta.
"Huyền Âm, chúng ta về nhà thôi."
Ta dìu hắn đi chầm chậm trở về, phát hiện không chỉ vai hắn bị thương, mà dáng đi cũng có phần khác thường.
"Chân chàng bị sao vậy?"
Hắn cười như chẳng có gì đáng kể.
"Không sao, ta bị giam lại, nên phải nhảy từ tầng ba xuống đấy!"
Để có thể trở về kịp, chắc hắn đã phải chịu không ít khổ sở.
Ta khoác tay hắn: "Từ nay về sau, chúng ta có thể sống những ngày yên bình rồi."