Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 133:



 

 

Ba người Úc gia rời khỏi Lê Kính sơn, bay lượn trên Vọng Nguyệt hồ. Úc Mộ Cao mang vẻ mặt âm u, hai người đi sau cúi đầu không dám nói lời nào. Mãi đến khi đã đi được nửa đường, người nam tử cao gầy mới cười khổ lên tiếng:

"Đại ca, thái độ của Lý gia rõ ràng là không muốn đụng chạm, đây là không coi trọng nhà ta a!"

Úc Mộ Cao hừ lạnh một tiếng, đáp lời:

"Lý Thông Nhai của Lý gia quả thật cẩn thận. Hắn ta nói rõ ràng muốn đứng ngoài cuộc, chúng ta hết lần này tới lần khác vẫn không làm gì được hắn. Chuyện này cũng không sao, coi như Vọng Nguyệt hồ không có Lý gia đi. Vẫn cứ tiến hành như kế hoạch ban đầu."

"Nhưng..."

Nam tử cao gầy lắc đầu, vẻ mặt chần chừ bất định, thấp giọng nói:

"Lý gia hiện tại nhìn qua sinh cơ bừng bừng, khí tượng ngày càng mạnh mẻ. Lý Huyền Phong và Lý Thông Nhai đều không phải người ngu ngốc. Khó đảm bảo sau này họ sẽ phát triển đến bước nào. Nếu như thật sự để Lý Xích Kính thành công, chỉ sợ chúng ta muốn cúi đầu xưng thần cũng là điều xa vời. Vọng Nguyệt hồ sẽ trở thành Vọng Nguyệt hồ của riêng Lý gia."

"Ta cũng lo lắng những điều đó."

Úc Mộ Cao cau mày, suy nghĩ một hồi rồi thần sắc trở nên nhẹ nhõm hơn, trầm giọng nói:

"Nhưng nghĩ lại, từ Trúc Cơ đột phá Tử Phủ vốn dĩ đã khó khăn vô cùng, không phải ai cũng dễ dàng thành công. Hơn nữa, tỷ lệ tử vong ở Nam Cương rất cao, Lý Xích Kính cũng chưa chắc có thể sống sót đến cuối cùng."

"Thứ hai, Lý Xích Kính mới chỉ là Trúc Cơ, chúng ta còn ít nhất trăm năm để chuẩn bị. Cho dù là muốn nương nhờ Thanh Trì sơn hay liên minh với các gia tộc khác trong quận, đều có đủ thời gian."

Nam tử cao gầy nghe Úc Mộ Cao nói liên tục gật đầu, nhưng khi nghe Úc Mộ Cao chuyển hướng câu chuyện, hắn liền mở miệng nói:

"Lý Xích Kính thì chúng ta không thể kiểm soát được, nhưng Lý gia lại ngay trước mắt chúng ta. Tốt nhất là tìm cơ hội bí mật giết chết Lý Thông Nhai và Lý Huyền Phong, hoặc là âm thầm gây ra tai nạn, ngáng chân họ, khiến Lý gia tuyệt tự. Việc này phải làm bí mật, để họ không tìm ra được sai phạm. Chỉ cần thành công, chúng ta cũng sẽ an tâm hơn rất nhiều."

Đại ca nói chí phải. Vấn đề này chúng ta cần phải về hỏi ý kiến Gia chủ, để ngài ấy quyết định.

Ba người vừa trò chuyện vừa cưỡi gió bay thẳng về hướng Bắc.

—— ——

Bỏ qua những âm mưu quỷ kế của ba người Úc Mộ Cao, Lý Thông Nhai dẫn theo Lý Huyền Phong xuyên qua Đại Lê sơn, dựa theo tin tức của hồ ly mà đi về phía đông chân núi Đại Lê. Sau khi đi được vài trăm dặm, họ tìm thấy một hang động lớn đen sì. Xung quanh cửa hang rải rác xương trắng, gió tanh hôi thối thổi mạnh từ bên trong ra ngoài.

Lý Thông Nhai và Lý Huyền Phong bước vào hang động, tiếng ngáy rung trời bỗng im bặt. Lý Thông Nhai quét linh thức qua hang động rồi cười nói:

"Đây quả là một con Hùng Bi."

Lý Huyền Phong khẽ gật đầu, bay lên đỉnh núi đối diện tìm vị trí đứng vững. Lý Thông Nhai rút kiếm vung một cái, vài đạo kiếm khí như gió lao vào trong hang động.

Tiếng gầm vang lên, Graooooo..............!

Lý Thông Nhai lui lại, một con quái vật khổng lồ cao hơn một trượng từ trong hang lao ra, che khuất hoàn toàn những tia nắng le lói trong rừng. Toàn thân nó phủ đầy bộ lông đen tuyền uy phong lẫm liệt, hai mắt đỏ rực như máu, nó dậm chân ầm ầm lao tới, giơ một bàn tay to lớn đập về phía Lý Thông Nhai.

Con Hùng Bi này có tu vi Luyện Khí Ngũ tầng. Bàn tay nó to lớn như hai người ôm, khiến thanh kiếm dài của Lý Thông Nhai trông như cọng tăm mỏng manh, yếu ớt không chịu nổi. Lý Thông Nhai không dám đỡ đòn, vội vàng lui lại.

"Ầm!"

Lý Thông Nhai vừa lui ra được vài bước, vị trí đứng trước đó đã bị một chưởng đánh chìm xuống vài tấc. Chưởng thứ hai của Hùng Bi như gió thổi đến, nếu trúng đòn này, Lý Thông Nhai không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Lý Thông Nhai sử dụng vài đạo Kiếm khí để lui ra sau, thầm nghĩ:

"Khó trách con hồ ly kia dặn ta phải cẩn thận. Con Hùng Bi này to lớn hung hãn, muốn bắt sống nó không dễ dàng. Phải dồn hết sức tấn công, chém giết nó, sau đó tìm bắt những con Yêu vật Luyện Khí nhỏ hơn."

Lý Thông Nhai vừa lùi ra sau vài chục bước vừa chống đỡ, sử dụng hơn mười đạo Kiếm khí, nhưng đều bị Hùng Bi dùng hai bàn tay sắt đánh tan. Hùng Bi có sức mạnh to lớn vô cùng, không hề cồng kềnh như lợn rừng. Nó hiểu rằng Kiếm khí của Lý Thông Nhai rất sắc bén, nên hoặc là dùng pháp lực tập trung vào hai bàn tay để đánh tan, hoặc là né tránh để không bị thương.

Lý Thông Nhai chưa từng sử dụng Kiếm quyết, chỉ dùng Kiếm khí để tiêu hao sức lực của Hùng Bi. Cuộc chiến giữa họ khiến mặt đất rung chuyển, cây cối đổ sập, chim chóc bay tán loạn không dám quay về tổ.

Trên đỉnh núi đối diện, Lý Huyền Phong đã kéo căng cung. Cây cung đen tuyền tỏa ra kim quang lấp lánh, mũi tên được chế tạo đặc biệt được đặt trên dây. Khẽ nheo mắt quan sát, khí thế trên người không ngừng tăng lên, ngày càng mạnh mẽ.

Một mũi tên sắc bén từ xa bay vút bắn trúng tứ chi của nó, Hùng Bi giật mình hoảng hốt. Tứ chi của nó run lên, nó đứng thẳng người, vừa chống đỡ đòn tấn công của Lý Thông Nhai, vừa liếc nhìn xung quanh đầy nghi ngờ. Lúc này, nó mới quay đầu lại và nhìn thấy một vệt kim quang từ xa bay tới, đâm thẳng vào ngực.

Hùng Bi gầm lên thảm thiết:

"Ngao ô ngao ô!"

Hùng Bi đau đớn ngửa mặt lên trời gào thét. Lý Thông Nhai nhân cơ hội này vội vàng rút kiếm, dồn hết sức vào một đạo Nguyệt Khuyết Kiếm Hồ chém về phía cổ Hùng Bi.

Tuy nhiên, phản ứng của Hùng Bi cực kỳ nhanh nhạy. Nó duỗi tay ra đỡ đòn. Lý Thông Nhai tuy đã kịp thời thay đổi ý định, nhưng do tích sức không lâu nên uy lực của Kiếm khí không thể phát huy hoàn toàn. Kiếm chỉ tạo ra một vết máu sâu trên bàn tay Hùng Bi.

Hùng Bi dùng một chưởng đẩy lùi Lý Thông Nhai. Trúng một mũi tên và một kiếm khiến khí huyết của nó đảo lộn,ham muốn đánh nhau lập tức tan biến. Hùng Bi vô cùng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, giẫm nát cây cối xung quanh. Mũi tên thứ hai của Lý Huyền Phong cũng đã đến nơi, xuyên vào cơ thể Hùng Bi từ phía sau lưng.

Hùng Bi gầm lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất. Nó khựng lại một chút, rồi dùng bốn chân tiếp tục chạy. Kiếm khí của Lý Thông Nhai như giòi bám vào xương, cắt đứt một mảng thịt gấu đẫm máu trên đùi nó.

Hùng Bi rên lên một tiếng vì đau đớn. Nó nhận ra rằng chạy trốn cũng không tránh khỏi cái chết. Nó hung hăng quay đầu tấn công Lý Thông Nhai. Tuy nhiên, do bị Cương khí cản trở, thân hình nó trở nên chậm chạp. Lý Thông Nhai dễ dàng né tránh đòn tấn công của nó. Mũi tên của Lý Huyền Phong lại đến, một người một gấu chiến đấu dữ dội. Cương khí làm rối tung ngũ tạng lục phủ của Hùng Bi, khiến nó ngã gục xuống đất , thân thể nặng nề làm rung chuyển cả một mảng núi rừng.

Lý Thông Nhai lui ra xa, chờ cho đến khi sinh cơ của Hùng Bi gần như bị bào mòn. Khoảng một nén hương sau, Lý Huyền Phong từ trong rừng cây đi ra, cũng không tiến lên, cẩn thận nhìn Hùng Bi, trầm giọng nói:

"Cẩn thận! Yêu vật thường giả chết, đừng vội tiến lên!"

"Ta hiểu."

Lý Thông Nhai gật đầu, nhìn cây cung trong tay Lý Huyền Phong, khen ngợi:

"Tiễn pháp của ngươi càng ngày sắc bén, con dùng linh khiếu trên tay ?"

"Đúng vậy!"

Lý Huyền Phong chắp tay, áy náy gãi đầu, giọng thấp nói:

"Tiểu chất thấy yêu vật hung mãnh, lo rằng chỉ phòng thủ sẽ khiến ngài bị thương, nên đã dùng toàn lực bắn tên, mong mau chóng tiêu diệt nó. Giờ thấy nó không sống được, tế phẩm này coi như hỏng mất, thật lòng áy náy."

Lý Huyền Phong trước mặt Lý Thông Nhai luôn tỏ ra khéo léo, nhưng lúc này trong lòng lại thấp thỏm bất an. Nhìn vị trưởng bối đang mỉm cười trước mặt, khẽ nói:

"Việc này không ảnh hưởng gì to lớn. Vài ngày nữa chúng ta tìm Yêu vật khác để cúng tế cũng được.

Vừa dứt lời Hùng Bi bất ngờ ngồi dậy, mắt đỏ bừng, vung chưởng tấn công hai người. Tuy nhiên, Lý Thông Nhai và Lý Huyền Phong đã phòng bị từ lâu, dễ dàng né tránh. Hùng Bi cố gắng gượng dậy nhưng ngã gục xuống đất, máu chảy ra như suối, không còn dấu hiệu của sự sống.

Lý Thông Nhai vận kiếm khí đã tích tụ từ lâu, chém một nhát kiếm trắng xóa, cắt đầu Yêu vật. Hai người tiến lên, tranh thủ lúc vết thương của Hùng Bi ngừng chảy máu, vội vàng thi triển Phong Linh Thuật, cẩn thận cắt thi thể Yêu vật và cất vào Túi Trữ vật. Sau đó, họ lấp sạch máu trên mặt đất và bay về hướng Đông.

"Phong nhi, con đã luyện tập cung pháp đến mức tinh thông như vậy. Sao con không sắp xếp lại những tâm đắc của mình, viết thành sách để truyền lại cho thế hệ sau trong tộc? Nhờ vậy, họ cũng có thể học được một môn bí thuật phòng thân."

Lý Thông Nhai vừa bay lượn trên bầu trời vừa cười hỏi, rồi nói tiếp:

"Tuy rằng trong gia tộc ta có nhiều thuật pháp, nhưng phần lớn chỉ là những pháp quyết tầm thường. Dùng những pháp quyết này để chiến thắng kẻ địch thực sự không dễ dàng. Thứ duy nhất thực sự nổi trội là "Huyền Thủy Kiếm quyết", được đánh giá cao trong gia tộc. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thiên phú về kiếm đạo. Nếu có thể tạo thêm một môn truyền thừa cho gia tộc thì quả là điều tuyệt vời."