Lý Huyền Phong sau khi cáo biệt Lưu Trường Điệt, đã để lại cho Giang ngư nữ một khoản tiền, rồi phi hành bay về phía nam dọc theo Cổ Lê đạo trong mấy canh giờ. Ánh sáng màu vàng nhạt dần hạ xuống, mây mù lượn lờ, ngọn núi Lê Kính sừng sững hiện ra trước mắt. Hắn đặt chân lên đỉnh núi, đối diện chính là Lý Huyền Tuyên đang vui vẻ, hớn hở..
Lý Huyền Phong nhìn Lý Huyền Tuyên với nụ cười rạng rỡ, khóe miệng cũng không thể kìm được mà cong lên, nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Tuyên ca, chuyện gì vui vẻ như vậy?"
"Trọng phụ tìm được một thanh bảo kiếm, bên trong có ghi chép một bộ pháp truyền thừa của Lăng Dục môn, gọi là « Việt Hà Thoan Lưu bộ », là một bộ công pháp tam phẩm, đương nhiên là chuyện vui.
Lý Huyền Tuyên lắc đầu cười, đưa ra một cái ngọc giản :
"Mọi người trong nhà đều đã đọc và ghi nhớ, phụ thân đã bế quan tu luyện, ngươi mau đọc đi."
Lý Huyền Phong cười, nhận lấy ngọc giản, dùng Linh thức dò xét sơ qua nội dung bên trong, rồi nghiêm mặt nói:
"Vừa lúc khoáng mạch đến phiên Lư gia và An gia tọa trấn, trong nhà không còn chuyện gì, hiện tại ta cũng dự định bế quan đột phá, ta sẽ mang theo ngọc giản này, việc nhà giao cho ca ca.
Lý Huyền Tuyên gật đầu đồng ý, phất phất tay ra hiệu Lý Huyền Phong yên tâm:
"Đây là chuyện tốt, ngươi cứ yên tâm bế quan tu luyện."
Lý Huyền Tuyên và Trần Đông Hà đều là tu sĩ tầng năm Thai Tức cảnh Ngọc Kinh, việc giữ nhà đương nhiên không có vấn đề gì. Lý Huyền Phong gật đầu, lật tay thu hồi ngọc giản, bay về Mi Xích phong, bắt đầu nhập quan tu luyện.
Lý Huyền Tuyên đi xuống núi, nhìn thấy Lý Huyền Lĩnh liên tục chào đón, miệng không ngừng nói:
"Tuyên ca! Úc gia có người đến, muốn mời huynh đến gặp một lần."
"Không phải Luyện Khí tu sĩ?"
Lý Huyền Tuyên nhíu mày, bình thường các gia tộc đến chơi, Luyện Khí tu sĩ trực tiếp chào hỏi bên ngoài trận là được,chỉ có sứ giả hoặc đệ tử Thai Tức cảnh mới mời người đến đây thông báo.
"Là Luyện Khí tu sĩ, chỉ nghe được người này nói rằng không muốn kinh động Thông Nhai thúc, ta liền đi lên bẩm báo."
Lý Huyền Tuyên gật đầu, trong lòng nghi hoặc, sửa sang lại quần áo, đi một đoạn đường, tiến vào viện liền thấy một người trung niên mặc trường bào màu xám đang ngồi trên ghế, tay đập vào thanh lan can gỗ, vẻ mặt bất an, khí thế trên người bàng bạc, ít nhất là Luyện Khí trung kỳ.
"Lý gia Lý Huyền Tuyên xin ra mắt tiền bối."
Lý Huyền Tuyên chắp tay chào. Người trung niên kia vác kiếm sau lưng, sắc mặt vẫn còn cứng đờ, chắp tay đáp lại:
"Úc gia Úc Mộ Kiếm."
Úc Mộ Kiếm chính là người đã mất hết mặt mũi thuyền tỷ thí. Sau khi trở về nhà, hắn bị Úc Tiêu Quý mắng chửi một trận. Đúng lúc gặp Úc gia Phường thị chuẩn bị khai trương, Úc Tiêu Quý liền sai hắn đến Lý gia xin lỗi Lý Thông Nhai và tiện đường mời Lý gia đến dự lễ khai trương.
Úc Mộ Kiếm đi đường luôn bất an trong lòng , lo sợ gặp mặt Lý Thông Nhai, nếu giờ hắn bị Lý Thông Nhai cho một kiếm thì không ai có thể cứu hắn......
Bà mẹ nó ! Lý Thông Nhai nói cái gì về "nhuệ khí", cái gì mà "thu phóng tự nhiên", Úc Mộ Kiếm nghe như tỉnh như mơ, chẳng hiểu gì cái mẹ gì cả. Hắn tự cho rằng mình đã nắm được yếu quyết của Kiếm đạo, nhưng lại không thể ngộ ra được gì. Chẳng biết nên gặp Lý Thông Nhai như thế nào, đành phải đi theo quy trình dành cho tu sĩ Thai Tức đến Lý gia.
Khi nghe Lý Huyền Lĩnh báo tin Lý Thông Nhai đã bế quan tu luyện nên từ chối tiếp khách , Lý Mộ Kiếm cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "May quá, lão thiên còn thương ta, không để ta rơi vào tình cảnh khó xử."
Lý Huyền Tuyên nghe tên và xưng danh liền bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói: "Ngài chính là Mộ Kiếm tiền bối!"
Úc Mộ Kiếm như sét đánh ngang tai, nhớ đến mình đã mất hết mặt mũi trong trận chiến lần đó, lập tức khàn giọng hỏi:
"Ngươi cũng biết ta?"
Lý Huyền Tuyên nhìn sắc mặt Úc Mộ Kiếm, lập tức đoán ra suy nghĩ của hắn, vội vàng đổi lời, mỉm cười nói:
"Thông Nhai tiền bối chính là Phụ thân của ta, ông ấy từng nói với ta rằng: Trong số các tu sĩ trẻ tuổi ở hồ Vọng Nguyệt, chỉ có Kiếm pháp của Úc Mộ Kiếm công tử được xưng tụng là Kiếm đạo, còn lại chỉ là giơ kiếm lên chém bừa mà thôi."
Lời nói của Lý Huyền Tuyên vốn chỉ là lời khen ngợi xã giao, nhưng Úc Mộ Kiếm lại tin là thật. Hắn vô cùng vui mừng, nghĩ lại những hành động khiêu khích của mình trên thuyền, lập tức cảm thấy vô cùng hối hận. Úc Mộ Kiếm ngửa mặt lên trời thở dài:
"Lý Thông Nhai quả là một bậc quân tử! Ta thực sự là một kẻ tiểu nhân!"
Lý Huyền Tuyên ngẩn người, con hàng này đang nghĩ gì thế nhỉ,hắn đần mặt không thể hiểu được mạch suy nghĩ của Úc Mộ Kiếm. Úc Mộ Kiếm thở dài, đưa thiệp mời lễ ra mắt cho Lý Huyền Tuyên, chắp tay nghiêm túc nói:
"Đợi đến khi tiền bối xuất quan, Mộ Kiếm nhất định sẽ tự mình đến cửa tạ lỗi!"
Úc Mộ Kiếm nói xong liền khoát tay áo rời đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "nhuệ khí", "thu phóng tự nhiên". Hắn phi hành bay đi, chỉ để lại Lý Huyền Tuyên và Lý Huyền Lĩnh nhìn nhau ngơ ngác.
Lý Huyền Lĩnh lẩm bẩm:
"Tên này, không phải bị đánh đến ngu luôn rồi chứ..."
Lý Huyền Tuyên cũng không hiểu ra sao, mở thiệp mời ra xem.
Úc gia vốn đã thông báo thời gian khai trương Phường thị cho các gia tộc trên thuyền, nhưng lại cử người đến tận Lý gia để đưa thiệp mời. Một là để tỏ ra coi trọng, hai là để lấy lòng Lý gia.
Lý Huyền Tuyên suy nghĩ:
"Thu Dương ca xử sự ổn trọng, tu vi cũng vừa phải, không đến mức khiến Lý gia tỏ ra kiêu ngạo. Vậy hãy cử hắn đi."
Lý Huyền Tuyên đọc xong thiệp mời, liền đưa ra quyết định và phân phó người đi.
—— ——
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, đã một năm trôi qua. Trong nhà không có chuyện gì xảy ra, Lý Huyền Tuyên một bên chuyên tâm tu luyện, một bên cẩn thận quan sát hoạt động của các gia tộc khác. Tuy nhiên, bộ "Việt Hà Thoan Lưu bộ" huyền ảo khó lường, không thể học được trong một sớm một chiều.
Lý Huyền Tuyên cầm bút vẽ phù, vẽ một đường liên tục thuần thục mà thành. Hắn đã luyện tập vẽ phù được mười năm, tỷ lệ thành công khi chế phù cũng đã khá cao, coi như cũng kiếm được chút linh thạch cho gia tộc.
Ánh nắng mặt trời xiên qua cửa sổ, rọi lên người Lý Uyên Tu một màu vàng rực rỡ. Cậu bé năm nay bốn tuổi, vừa tan học, đứng yên lặng dưới ánh nắng nhìn Phụ thân mình.
Lý Huyền Tuyên ngẩng đầu, nhìn đứa con trai, mỉm cười:
"Sao vậy?"
"Phụ thân, Phụ thân đã một tháng không đến gặp Giao nhi."
Lý Huyền Tuyên nghe vậy, hơi sững sờ, nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
"Ai dạy con nói vậy?"
"Không ai."
Lý Uyên Tu mím môi, dường như có chút sợ hãi trước vẻ nghiêm túc của Phụ thân, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn Phụ thân.
"Được."
Lý Huyền Tuyên thu hồi ánh mắt, gật đầu, ôm lấy con trai và đi ra ngoài. Trong lòng hắn có chút cảm khái.
Lý Hạng Bình chết ở sâu trong đất Sơn Việt, tuy Lý gia không rõ chi tiết cụ thể, nhưng cũng biết rằng Mộc Tiêu Man và Vu sơn có liên quan mật thiết đến cái chết của hắn. Tuy nhiên, để duy trì thế cục ổn định, tránh thu hút sự chú ý của Vu sơn, Lý gia đành bỏ qua việc trả thù.
Năm đó, Mộc Nha Lộc đến Lý gia thông gia, Lý Thông Nhai và Lý Huyền Tuyên thực ra coi trọng huyết thống cổ lão của Mộc Lộc thị. Họ đặt một nước cờ nhàn nhã, với hy vọng rằng nếu một ngày nào đó Sơn Việt xảy ra biến động lớn, con cháu Lý gia mang huyết thống Mộc Lộc thị có thể tiến về phía tây để nắm quyền kiểm soát các bộ tộc Sơn Việt, tránh khỏi nhiều phiền phức.
Mộc Nha Lộc là em gái của thủ lĩnh Mộc Tiêu Man, tuy Lý Huyền Tuyên không nói ra nhưng trong lòng hắn cũng có chút khúc mắc. Điều này ảnh hưởng đến tình cảm của anh đối với Lý Uyên Giao, con trai của Mộc Nha Lộc. Hôm nay nghe con trai nói, trong lòng hắn cũng thầm nghĩ:
"Dù thế nào đi nữa, để duy trì sự ổn định của gia tộc trong trăm năm tới, không thể thiên vị bên này mà hắt hủi bên kia."
Đi đến trước sân, Lý Huyền Tuyên nhẹ nhàng đặt Lý Uyên Tu xuống, cậu bé reo lên vui mừng chạy vào tìm anh trai. Không lâu sau, tiếng cười khanh khách của Mộc Nha Lộc vang lên:
"Tu nhi đến rồi, ngồi đây nào!"
Lý Huyền Tuyên cười lớn bước vào sân, Mộc Nha Lộc kinh ngạc chớp mắt, vội vàng chào hỏi:
"Gia chủ đến rồi."
Lý Uyên Giao cầm món đồ chơi bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn hắn, giòn tan gọi:
"Phụ thân!"
"Ừ."
Lý Huyền Tuyên gật đầu với Mộc Nha Lộc, rồi ngồi xuống một bên nhìn hai đứa con nô đùa. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, Lý Uyên Giao quay mặt về phía Lý Huyền Tuyên cười, những tia nắng vàng óng ánh rơi trên khuôn mặt, chiếu sáng đôi mắt đen láy của cậu bé.
"Giao nhi đến đây."
Giọng Lý Huyền Tuyên hơi run, Mộc Nha Lộc nhạy cảm ngẩng đầu, lo lắng nhìn hắn. Khi Lý Uyên Giao tò mò tiến đến, Lý Huyền Tuyên nâng mặt cậu bé lên nhìn, phát hiện đôi mắt cậu nhóc đã không còn chút màu nâu nào.
Thở dài một tiếng, Lý Huyền Tuyên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lơ đễnh, khẽ nói:
" Ta Còn chuyện quan trọng trên núi cần xử lý, ta đi trước."
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi, để lại Lý Uyên Giao và Lý Uyên Tu hai anh em vui đùa ầm ĩ trong sân. Mộc Nha Lộc nhìn bóng lưng hắn đi xa, lặng lẽ ngồi xuống một góc không nói lời nào.