Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 142: Sớm tối chi họa



 

 

 

 

Lưỡi đao của Lý Huyền Tuyên vừa cắm vào đầu Lộc yêu, thi thể Lộc yêu nhanh chóng khô héo đi, cặp sừng hươu cũng mất đi ánh sáng chói mắt, trở nên khô héo và trắng bệch.

Sau khi hoàn thành nghi thức tế tự, Lý Thông Nhai không muốn người khác nhìn thấy thi thể Lộc yêu nên vội vàng vung tay áo thu nó vào trong túi trữ vật.

Lý Huyền Phong đứng dậy, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh hai đạo Lục khí, hắn khựng lại một chút, nhắm mắt nhìn một lúc, linh thức không chút do dự chìm vào đạo Lục khí đầy hung sát chi khí.

Lúc này, trong Thăng Dương phủ của Lý Huyền Phong bỗng dưng sáng rực, hắn lảo đảo lùi lại hai bước như người say rượu, mặt đỏ bừng cúi người xuống, tu vi vừa đột phá Luyện Khí tầng hai không ngừng cuộn trào, vội vàng lui xuống khỏi bệ đá.

Lý Thông Nhai bước xuống bệ đá, mọi người trong trấn lập tức đứng dậy, tiếng ồn ào lại vang lên. Lý Thông Nhai mỉm cười nhìn người dân trong trấn, quay sang Lý Huyền Phong nói:

"Ta thấy ngươi có chút khác thường, có phải đã nhận được Lục khí?"

Lý Huyền Tuyên và Lý Huyền Lĩnh nghe vậy cũng nhìn sang, thấy Lý Huyền Phong gật đầu, cười nói:

"Đúng vậy, lúc tế tự, trong đầu ta bỗng hiện ra hai đạo Lục khí, một đạo gọi là Lực quán thiên quân, một đạo gọi là Truy Vân trục nguyệt, ta chọn cái trước, giờ đã đột phá đến Luyện khí tầng ba."

Nói xong, hắn giải thích một chút về đặc tính của đạo Lục khí này, xoa xoa tay, đặt cây cung đen nhánh sang một bên, nhặt một viên đá xanh trên mặt đất, cong ngón búng ra, bắn nát một tảng đá, mảnh vụn văng tung tóe khắp mặt đất.

"Đây là Lực lượng thuần túy của cơ thể, không sử dụng pháp lực."

Lý Thông Nhai khen ngợi, cầm lấy cây cung đen nhánh, cẩn thận nhìn một hồi rồi nói:

"Hôm nay ngươi cũng là Luyện Khí tầng ba, cây cung này chỉ là Pháp khí cấp bậc Thai Tức ta mang về năm xưa, quả thực quá tầm thường. Mấy năm nay trong nhà cũng có chút tích súc, vài tháng nữa ngươi sang quận một chuyến, tìm kiếm Luyện Khí sư, chế tạo một cây trường cung phù hợp với khí lực của ngươi."

Lý Huyền Phong nghe vậy cũng mừng rỡ, suy nghĩ một lúc rồi ngượng ngùng gãi đầu, giọng điệu thấp xuống:

"Ta làm sao có thể tiêu tốn tài nguyên của gia tộc quá nhiều được! Trong nhà còn nhiều chỗ cần dùng linh thạch… Tuyên ca và Lĩnh nhi đều chưa đột phá Luyện Khí, hay là mua ít đan dược các loại , chuyện của ta không vội, chờ đến khi Tuyên ca và Lĩnh nhi đột phá Luyện Khí rồi tính sau cũng được."

Lý Huyền Lĩnh nghe vậy liền cười ha ha, đáp:

"Phong ca, huynh đệ trong nhà khách khí làm gì chứ! Đệ mới đột phá Thai Tức tầng bốn không lâu, tu vi còn cần củng cố, cần gì phải dùng đến đan dược?"

Lý Huyền Tuyên cũng cười cười, nghiêm túc nói:

"Huynh đã đột phá Ngọc Kinh, chỉ còn cách Thai Tức Đỉnh phong một bước, đệ không cần lo lắng cho bọn ta."

Lý Huyền Phong nghe vậy cười hắc hắc....

Lý Thông Nhai nhìn bộ dạng của hai người trong lòng cũng có chút vui mừng, vỗ vai Lý Huyền Phong, cười nói:

"Các con có thể nghĩ như vậy tất nhiên là tốt, mấy đứa đều là ta nhìn lớn lên, cùng nhau lớn lên trên núi như huynh đệ ruột thịt, đừng có gì ngăn cách, có chuyện gì cứ nói thẳng!"

Thấy Lý Huyền Phong gật đầu cảm động, Lý Thông Nhai tiếp tục nói:

"Hai con nói không sai, Đan dược không gấp, chế tạo pháp khí cần thời gian không ngắn, trước tiên phải kiếm người luyện khí."

Lý Huyền Phong đành gật đầu. Bốn người hàn huyên vài câu rồi đi vào gian nhà trên đỉnh núi, đến trước pháp đàn để bái tạ.

Nhưng khi mới bước vào gian nhà , Lý Huyền Phong dùng Linh thức quét qua thì thấy trên bệ đá có ba viên Đan dược màu trắng. Hắn nhướng mày, liếc nhìn Lý Thông Nhai rồi vội vàng đi vào thạch thất.

“Đây là… Lục Đan trong Sính tế Pháp sao?”

Hai người sau khi bái tế pháp giám rồi mới đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí lấy ra Đan dược trên bệ đá. Lý Thông Nhai suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói:

“Theo Sính tế Pháp mà Pháp giám ban cho, Pháp giám không chỉ ngưng tụ Lục khí, nếu hương hỏa đầy đủ, còn có thể ngưng tụ thành Lục Đan, tu sĩ mỗi đại cảnh giới chỉ có thể phục dụng một viên, có thể phá quan chướng tinh tấn tu vi…”

Ba viên Lục đan óng ánh, long lanh màu trắng, trên đó khắc họa những đường vân bí ẩn, uốn lượn uyển chuyển, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Lý Huyền Phong cẩn thận từng li từng tí thu từng viên vào bình ngọc, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Lại có thêm Đan dược để sử dụng!"

"Đúng vậy."

Lý Thông Nhai gật đầu, trầm tư nói:

"Lục đan này có hiệu quả thần kỳ trong việc phá vỡ chướng ngại, mỗi đại cảnh giới chỉ có thể phục dụng một viên. Lúc này sử dụng thì hơi lãng phí, chi bằng đợi đến khi đạt Luyện Khí Đỉnh phong rồi đột phá Trúc Cơ thì sử dụng sẽ hợp lý nhất.

"Huyền Tuyên và Huyền Lĩnh sau khi đột phá Luyện Khí cũng có thể dùng một viên. Bây giờ còn sớm, tuy viên còn lại không đủ cho ngươi và ta dùng, nhưng sau này có nhiều cơ hội tế tự, cũng không lo đến lúc đó không có mà dùng ”."

Hai người vui mừng cất kỹ đan dược.Lý Thông Nhai đi đến Mi Xích phong bế quan, Lý Huyền Phong lúc này mới lấy Linh thạch từ Lý Huyền Tuyên, hứng thú bừng bừng hướng về Lê Hạ quận mà đi.

—— ——

Bóng đêm bao trùm trấn Lê Kính, dòng người tản mác dần, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ hắt hiu qua những ô cửa sổ rọi xuống mặt đất. Lư Uyển Dung đi dọc theo đường một lúc, liền nghe nha hoàn sau lưng nói:

“Tế tự nhà họ Lý này thật náo nhiệt, lúc chúng ta ở Lư gia chưa từng có loại lễ hội này.”

“Không thể so sánh được.”

Lư Uyển Dung lắc đầu, vừa đi về vừa nói:

“Lão tổ Lý gia đang ở thời kỳ sung mãn, Lý Huyền Tuyên lại quản lý nhà họ Lý đâu ra đấy, ngươi đã từng thấy đệ tử nhà họ Lý nào dám ỷ thế lộng hành, ức hiếp nam nữ? Lão tổ Lư gia đã hàng chục năm không quan tâm đến người bên dưới, tộc huynh của ta lại thích hưởng thụ, là một kẻ xa hoa, một lên một xuống, Lư gia chúng ta đã không còn như xưa.”

Nói xong đã đi đến trước sân, lại thấy một nam nhân đầu đầy mồ hôi đang đi qua đi lại trước sân,khi nhìn thấy hai người thì bỗng nhiên sáng mắt lên, vội vàng đi đến trước, Lư Uyển Dung nhìn kỹ người này , thì ra là Lư gia một vị tộc đệ, nàng cau mày nói:

"Tộc đệ, sao ngươi lại đến đây?"

Vị nam tử Lư gia này có vẻ vô cùng hoảng hốt, khuôn mặt nhăn nhó, lắp bắp nói:

“Lão tổ tông! Lão tổ tông đã đi rồi!”

“Cái gì?!”

Lư Uyển Dung nghe vậy như sét đánh ngang tai, thất thanh kêu lên. Nàng biết rằng người mà "lão tổ tông" trong lời nói của tên nam tử kia chính là Lư Tư Tự. Vội vàng lắc đầu, cất giọng run run hỏi:

"Chuyện xảy ra từ khi nào?

“Đêm qua! Ta ở bên cạnh nghe rõ ràng, lão tổ tông ngồi trên ghế than ngắn thở dài suốt đêm, nói rằng: ‘Nhà họ Lư sớm muộn gì cũng diệt vong!’ Sáng sớm liền thấy lão tổ tông đã không còn chút sinh cơ nào.”

Vẻ mặt cầu xin hiện rõ trên khuôn mặt nam tử Lư gia. Ánh mắt hắn ta nhìn Lư Uyển Dung như đang tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần. Giọng hắn ta run run :

“Viễn Lục ca vội vàng chôn cất lão tổ tông, lúc này đang lén lút ăn uống trên núi, lão tổ tông lúc còn sống từng nói với ta, một khi ông ta chết đi hãy đến tìm ngươi, ta liền chạy đến đây suốt đêm! Dung tỷ, chuyện này phải làm sao đây?!”

Nhìn thấy khuôn mặt đen xám, mệt mỏi của hắn, thân là một phàm nhân mà dám vượt qua Cổ Ly Đạo đến nhà họ Lý, những nguy hiểm trên đường đi ắt hẳn không cần phải nói, Lư Uyển Dung cũng cảm động không thôi, trong lòng hoang mang, liên tục nói:

“Ngươi chờ ta vào viết một phong thư về nhà, chuyện này nếu xử lý không tốt, chính là họa diệt môn!”