Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 17: Nghiệt duyên (hạ)



Chương 17: Nghiệt duyên (hạ)

 Nhìn thấy khuôn mặt còn non nớt nhưng đầy vẻ dữ tợn của Lý Xích Kính , đám người Diệp Thừa Phúc ngừng một chốc, giơ ngọn đuốc lên sờ cằm suy tư nói:

"Con trai thứ tư của Lý gia không phải là loại dễ bắt nạt, Con trai cả đã chết, còn lại ba con ác lang, một con lớn gian xảo, một con nhỏ hung dữ, Lê Kính thôn qua mười năm  nữa, chắc chắn Lý gia sẽ độc bá!"

Đám người im lặng một lúc, lại nghe có người thì thầm trả lời:

"Trường Hồ vì nạn dân chết mất!"

Lý Hạng Bình kìm nước mắt, quỳ xuống bên cạnh Lý Trường Hồ, quay đầu nhìn Điền Thủ Thủy, nghẹn ngào nức nở hỏi:

"Điền thúc, chuyện này là sao?"

"Là Nguyên gia dư nghiệt gây ra."

Lý Mộc Điền qua kẽ răng rít ra mấy chữ, nhìn Điền Thủ Thủy xấu hổ cúi đầu không nói gì, liếc nhìn dân làng xung quanh rồi hét lên:

"Lý Thông Nhai!"

Lý Thông Nhai nghe vậy lau nước mắt, đứng dậy chắp tay trước mặt dân làng và nói lớn:

"Tối nay ta đã làm phiền mọi người rồi. Trước tiên hãy giải tán đi. Không cần phải ở lại đây."

Nói xong, hắn cúi người đỡ Liễu Lâm Phong đứng dậy, nói nhỏ vào tai hắn:

"Còn xin cữu cữu đứng ra dẫn người đi trước để kiểm soát  nạn dân, đề phòng có kẻ lợi dụng lúc hỗn loạn gây rối, chúng ta sau đó liền đến."

"Được, được. . ."

Liễu Lâm Phong quỳ xuống trước mặt Lý Mộc Điền vốn là sợ hãi co rúm, như có kim ở sau lưng, nghe xong lời này, hắn có cảm giác như được ân xá, liên tục nói đồng ý rồi dẫn mọi người rời đi.

Điền Thủ Thủy cùng Nhậm Bình An đem thi thể Lý Trường Hồ đi vào Lý gia hậu viện vừa để xuống, lại nghe chính viện trong một trận tiếng khóc, lại là Nhâm thị nghe được tin dữ đã ngất xỉu, Điền Vân cùng Liễu thị không kìm được nước mắt, một người chăm sóc bà, người còn lại vội vàng đi tìm tiên sinh.

"Đại ca. . ."

Điền Thủ Thủy đặt thi thể Lý Trường Hồ xuống, trong mắt ngậm lấy nước mắt, vừa muốn nói gì, Lý Mộc Điền lại vẫy vẫy tay, mệt mỏi mở miệng nói:

"Bình An đi gặp Nhậm gia, Thủ Thủy ngươi trước cùng Liễu Lâm Phong nhìn xem nạn dân, không có ta Lý gia tỏ thái độ, chỉ sợ hắn cũng khó mà ổn định thế cục."

"Vâng."

 Điền Thủ Thủy sửng sốt một chút, sau đó lau nước mắt rời đi, Nhậm Bình An cũng ngơ ngác gật đầu, đi tới chăm sóc Nhâm Bình Nhi.

Hậu viện không có ngoại nhân, chỉ còn lại Lý gia huynh đệ, thấp giọng khóc nức nở.

Lý Mộc Điền rốt cục không nhịn được, giống như một con sói đơn độc bị thương, ngồi ở bên cạnh con trai lớn, đau khổ rống lên.

"Trường Hồ , con ta —— "

Mấy anh em cũng bắt đầu khóc, Lý Thông Nhai cùng Lý Hạng Bình vẫn tính kiềm chế, Lý Xích Kính niên kỷ còn nhỏ, lại khóc đến thương tâm.

Trong gương Lục Giang Tiên không nhịn được thở dài một hơi, mặt gương tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thi triển Tĩnh Tâm chú, phòng ngừa lão nhân bi thương cực độ, mà lại thêm một mạng.

—— ——

Nửa đêm canh ba, Lê Kính thôn hỗn loạn chưa êm, Từ lão hán một mình cầm cuốc đi về phía sau núi, rẽ vào con đường và nhìn vào hàng loạt ngôi mộ giữa đám cỏ dại mọc um tùm.

Lão Từ dừng lại, nhìn kỹ hơn, quả nhiên, một thanh niên mặc quần áo rách rưới, thắt lưng mặc áo da thú đang ung dung ngồi bên tấm bia mộ nhỏ trong góc, dang chân nói gì đó.

Đôi tai giật giật, người thanh niên ngước lên tinh tường, nhìn thấy vị khách chỉ là một ông lão nông dân lương thiện, trông đã già bước đi còn không nổi, liền vỗ tay, mỉm cười, nghiêng đầu nói:

"Lão già này từ đâu tới?"

Lão Từ không trả lời hắn, cố ý đi rất chậm, run rẩy di chuyển đến trước mặt hắn, giả vờ cảnh giác nhìn chằm chằm thanh niên , quỳ xuống bên mộ, ôm bia mộ nhỏ giọng khóc.

Chàng trai trẻ lắng nghe kỹ, mơ hồ nghe thấy một điều gì đó giống như thù đã được báo và gia đình chủ nhân được yên nghỉ, trong lòng chợt rung động.

Gặp cảnh diệt môn từ khi hắn còn nhỏ, hắn không nhà, phải đi làm thuê cả nửa đời người, mỗi đêm hắn đều chăm chỉ luyện tập với con dao này, hy vọng một ngày nào đó có thể chặt đầu Lý Mộc Điền bằng dao của mình. tự tay hiến tế cho cha mẹ.

Bây giờ đại thù đã báo , trong lòng vui mừng khôn xiết, ngàn lời muốn nói nhưng xung quanh lại không có ai để chia sẻ niềm vui và hạnh phúc, tại sao không tâm sự lão già này và giết chết hắn trước khi rời đi. ? Ý nghĩ thật toàn vẹn?

Nghĩ đến đây, người thanh niên mỉm cười nói:

"Ngươi đến đây khóc lóc trên mộ của Nguyên Gia, không sợ Lý gia tìm ngươi gây phiền toái?"

"Lão già đã không còn sống được bao lâu . . ."

 Lão Từ vừa đáp vừa lau nước mắt, cúi đầu nhìn chàng trai trẻ, nhưng trong lòng sửng sốt, quỳ xuống nói:

 "Thiếu gia!"

 "hửm?"

 Chàng trai sửng sốt và nghĩ thầm:

 "Lão già này không phải ở cuối thôn nhìn thấy ta sao? Không bằng giết hắn rồi chạy trốn, sẽ tránh được rất nhiều phiền toái."

Lão nông lại che nước mắt nói:

"Chủ mẫu thường xuyên ôm thiếu gia tới ruộng ngồi, cho nên ta nhận ra thiếu gia, Lão phu còn nhớ rõ ba nốt ruồi đen trên chân ngươi, có thể chứng minh được.”

 Lão Từ sống hơn bảy mươi tuổi, đã già thành tinh, hiểu rõ nhân quả, chấn động đến mức thanh niên mất đi sát ý, sửng sốt, vội vàng hỏi:

"Vậy ngươi có thể nhớ rõ tướng mạo mẫu thân của ta ?"

"Dĩ nhiên là nhớ rõ."

ông lão từ đống cỏ khô  lấy ra cành cây, lại dùng cuốc xới lỏng đất, cẩn thận vẽ lên. ( móa kinh vãi chưởng , vẽ được luôn, picasso gọi bằng cụ rồi )

 Chàng trai trẻ rất phấn khích, nhưng anh ta luôn cúi đầu và nhìn ông già một cách u ám, những suy nghĩ không ngừng lóe lên trong đầu hắn ta, trong một khoảnh khắc hắn ta cảm thấy rằng mình nên giết lão, và khoảnh khắc tiếp theo hắn ta cảm thấy rằng mình nên bắt cóc lão và hỏi thêm tin tức về mẹ mình.

 Không lâu sau, ông lão đã đứng dậy sau khi vẽ xong, tuy là nông dân nhưng ông quanh năm vẽ thần cửa và tranh cát tường cho dân làng, lớn lên cũng có chút tài vẽ tranh. chỉ vài nét vẽ, lão đã có thể phác họa thần vận của các nhân vật một cách sống động.

“Mẫu thân!”

Chàng trai quay lại, quỳ xuống nhìn, khi nhìn thấy đôi lông mày mơ hồ trong giấc mơ, hắn ta đột nhiên bắt đầu khóc khe khẽ, hai mươi hai năm sống ủy khuất và chán nản dâng trào trong lòng hắn ta, hắn nhin không được mà không bật khóc như mưa.

Lão từ ở bên cạnh thở dài, không ngừng nói chủ mẫu tính tình rất tốt, nhất thời thanh niên không nhịn được càng khóc lớn.

 "Lão phu còn nhớ rõ gia chủ hình dáng, chờ ta vẽ ra."

Nghe xong lời lão, chàng trai đã tin tưởng ông hơn, lau nước mắt và đồng ý mà không ngẩng đầu lên.

Lão Từ đang giơ cuốc xới đất vẽ tranh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, giơ cao chiếc cuốc , lưỡi cuốc màu bạc sáng loáng lóe lên dưới ánh trăng rồi bất ngờ đập xuống cổ chàng trai trẻ.

Thanh niên theo nạn dân bôn ba một ngày, lại dốc sức ám sát Lý Trường Hồ, sau đó trốn thoát khỏi Điền Thu Thủy trong đám lau sậy đã vô cùng mệt mỏi. Ngay trong lúc vui buồn tột độ, hắn đã hoàn toàn buôn bỏ phòng bị , không kịp tránh né bị lão Từ đánh trúng cổ.

Lão Từ quanh năm làm việc vất vả, sức khỏe rất tốt, cú đánh mạnh đến nỗi vang lên tiếng trầm đục, khiến xương cốt gãy vụn. Chàng trai bổ nhào xuống đất, đầu ngửa lên, đôi mắt trợn trắng, tay chân không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép.

Lão Từ lại thừa dịp hắn ngã xuống đất, lại bồi thêm một cuốc lên đầu, chết ngay tại chổ.

Lão từ không yên tâm, lại đập thêm vài chục cái, đập đến huyết nhục văng tung tóe, tàu hủ non chảy đầy đất. Lật người thanh niên lại, thấy hắn đã tắt thở, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ bi thương. ( không chết mới lạ )

Cuối cùng lão từ mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất, đưa đôi tay khô héo che mặt và thống khổ gào lên:

"Oan nghiệt a! oan nghiệt a. . ."

 

 

**** Hết chương này là bắt đầu hành trình tu tiên của ba anh em rồi nha các bác.