Lý Thông Nhai chắp tay, cung kính nói:
"Trúc Cơ tu sĩ của nhà ta nhận lệnh tông môn đi trừ yêu, nên hiện không có trong nhà..."
Lý Thông Nhai đã biết tin tức về Nam Cương Yêu Vương Luyện đan từ Bạch Dung Hồ. Mặc dù Phệ La Nha thường ở ẩn trên Vu Sơn, không biết chuyện bên ngoài, nhưng Lý Thông Nhai vẫn đề phòng, chỉ nói là đi trừ yêu, không đề cập đến vấn đề Nam Cương. Nghe vậy, Phệ La Nha nhướng mày, người Sơn Việt vốn không thích quanh co lòng vòng, liền hỏi thẳng:
"Trưởng bối nhà ngươi tu vi thế nào?"
Lý Thông Nhai đang định trả lời thì bất chợt một người cưỡi gió đáp xuống bên cạnh họ. Người đó vận y phục trắng phiêu bạt, phong lưu phóng khoáng, chính là Phí gia chi chủ Phí Vọng Bạch.
"Hai vị đạo hữu."
Phí Vọng Bạch ôm quyền chào hỏi. Lý Thông Nhai tất nhiên cung kính đáp lại. Phệ La Nha thấy là Trúc Cơ tu sĩ cũng ra dáng đáp lễ. Phí Vọng Bạch nhíu mày, cười nói:
“Sao… ngay cả Kiếm Tiên chi tộc cũng có người dám khiêu khích sao?”
Rõ ràng là Phí Vọng Bạch đã nhìn thấy hai người từ xa và đoán được Phệ La Nha muốn đến đây gây khó dễ. Hắn tiến đến đây để bán cho Lý gia một ân huệ. Phệ La Nha nghe hai chữ "Kiếm tiên" thì nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
"Chưa từng, tiền bối Phệ La Nha chỉ muốn gặp Kiếm tiên một lần mà thôi."
Lý Thông Nhai ôn hòa đáp lời. Phệ La Nha trong lòng không hiểu sao lại buông lỏng. Phí Vọng Bạch cười ha ha, giễu cợt nói:
“Ba mươi sáu ngọn núi trong tông môn, năm quận Việt quốc bên ngoài, có ai không muốn được nhìn thấy dung nhan của Kiếm Tiên? Đạo hữu thật có bản lĩnh, chẳng lẽ thấy Lý gia không người, muốn đến ức hiếp người nhà của Thanh Tuệ Kiếm tiên?"
Lời khen ngợi của Phí Vọng Bạch nghe có vẻ chân thật hơn so với Lý Thông Nhai tự nói. Phệ La Nha nghe vậy không khỏi hoảng hốt. Mặc dù hắn bị Đoan Mộc Khuê giam giữ trên Vu sơn quanh năm nên không có nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Trúc Cơ. Hắn nghiến răng cười lạnh nói:
"Vị đạo hữu này đừng hù dọa ta. Người Sơn Việt chúng ta không rườm rà như vậy. Thấy món đồ gì đánh được thì lấy, đánh không lại thì chạy. Hôm nay Kiếm tiên không ở đây, nhất quyết bắt ta lui bước với một tu sĩ Luyện Khí, thật quá đáng…”
Miệng vẫn còn cứng rắn, nhưng ngữ khí của Phệ La Nha đã mềm nhũn hơn nhiều. Trong lòng đã chùn bước, thầm nghĩ:
“Cũng chỉ là vài mảnh đất mà thôi, cho hắn thì cho hắn. Ta là tu sĩ Trúc Cơ, có được mảnh đất hoang phế này cũng chẳng có ích gì, trước đây cũng chỉ là vì không cam lòng, muốn tranh một hơi.”
Phệ La Nha mới ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị sắp xếp ngôn ngữ để nói vài câu mềm mỏng, thì bất ngờ từ đông sang tây lại bay tới hai luồng ánh sáng. Một người trung niên khoác áo bào gấm, người đeo đầy túi cẩm nang và một lão nhân khoác áo bào xám đáp xuống bên cạnh Lý Thông Nhai. Trung niên nhân chắp tay, liếc nhìn Phệ La Nha, cười nói:
"Thông Nhai huynh, xem ra ta đến không trễ."
"Gặp qua hai vị tiền bối."
Lý Thông Nhai cười nhẹ, chắp tay chào Tiêu Nguyên Tư. Sau đó, hắn quay sang nhìn lão nhân kia, nhận ra khuôn mặt có nét tương tự Tiêu Ung Linh, liền biết cũng là người của Tiêu gia. Lý Thông Nhai cung kính hỏi:
"Vị này là?"
"Tiêu gia Tiêu Sơ Trù."
Lão nhân kia ôn tồn đáp lời, cười híp mắt nhìn chằm chằm Phệ La Nha. Phệ La Nha dùng Linh thức quét qua, phát hiện hai người này một là Trúc Cơ tiền kỳ, một là Trúc Cơ trung kỳ. Lập tức cảm giác nguy cơ ập đến, ba người này liên thủ có thể tiêu diệt hắn tại đây. Trong lòng Phệ La Nha có chút kinh hoảng, liền nghe Tiêu Nguyên Tư mở miệng nói:
"Không biết vị đạo hữu này..."
Phệ La Nha biến sắc, vội vã nở nụ cười tươi như hoa, nói:
"Tại hạ là Phệ La Nha, trước đây ở Vu sơn. Hôm nay định cư ở đây, muốn lấy nơi đây làm chỗ ở lâu dài, nên muốn đến gặp Thông Nhai huynh để chào hỏi và chiêm ngưỡng uy phong của Kiếm tiên..."
"Ờ."
Phí Vọng Bạch cười nhẹ, không nói thêm gì. Lý Thông Nhai chắp tay đáp:
"Hai nhà sau này sẽ sớm chiều gặp gỡ, Phệ La Nha tiền bối có thể đến Lê Kính sơn của chúng tôi chơi..."
"Tất nhiên... Tất nhiên..."
Phệ La Nha nhanh chóng mềm mỏng , cười ha hả một hồi, vội vàng cáo từ chạy trốn. Phí Vọng Bạch quay sang chào hỏi hai người Tiêu gia, thấy họ có vẻ muốn nói chuyện riêng, liền cáo từ:
"Gia tộc còn có việc quan trọng, ta xin phép cáo từ Thông Nhai huynh."
"Tiền bối đi thong thả, vài ngày nữa ta sẽ đến bái phỏng."
Lý Thông Nhai tuy chưa Trúc Cơ, nhưng trên hồ cũng là một trong những người mạnh nhất dưới Trúc Cơ. Phí Vọng Bạch muốn kết giao, xưng hô ngang hàng, Lý Thông Nhai vẫn gọi là tiền bối, hai người xưng hô khác nhau, khiến Tiêu Nguyên Tư khẽ cười.
"Cám ơn hai vị tiền bối đã đến đây trợ trận..."
Lý Thông Nhai nói lời cảm tạ, cùng hai người đi xuống đại sảnh. Lập tức có hạ nhân dâng trà. Tiêu Sơ Trù tóc trắng phơ, cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi nói khẽ:
"Hai nhà ta hôm nay có mối quan hệ như vậy, lão phu cũng nói thẳng, chúng ta không hoàn toàn vì ngươi mà đến."
“Vài thập niên trước, ta cùng tông môn phái người đi du lịch các nước. Tại một ngọn núi lớn trong Sơn Việt, ta phát hiện một vị bảo dược được canh giữ bởi một yêu vật Trúc Cơ trung kỳ. Khi đó ta chỉ mới Trúc Cơ tiền kỳ, lại e ngại Vu sơn nên không dám manh động. Ta đành ghi lại vị trí rồi thất vọng rời đi. Hôm nay Vu sơn đã không còn tồn tại, ta liền dẫn theo Nguyên Tư đến đây để lấy được bảo dược đó.”
Tiêu Sơ Trù là người có uy quyền trong Tiêu gia. Khi ông nói chuyện, Tiêu Nguyên Tư đều cung kính lắng nghe, không dám chen lời. Lý Thông Nhai phụ họa một câu, Tiêu Sơ Trù liền cười nói:
"Ta đã nghe danh tiếng thanh tao của ngươi, quả nhiên không sai."
"Nói về chuyện này, ta còn phải cảm ơn Lý gia. Nếu không phải Kiếm tiên dùng một viên Toại Nguyên đan để đổi lấy, con trai ta cũng chưa chắc có thể đột phá."
Lý Thông Nhai khiêm tốn đáp lời, hàn huyên vài câu với Tiêu Sơ Trù, rồi mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng, giọng thấp xuống:
" Dám hỏi Tiền bối, Thích giáo chi nhân..."
"Ừm."
Tiêu Sơ Trù nhấp một ngụm trà rồi thong thả đáp:
"Hai vị tuổi còn trẻ, gia tộc không có người đi xa nhiều. Nước Việt ta ở phương Nam do Đạo môn kiểm soát, đi về phía Bắc là Đại Từ cũng vậy. Nếu vượt qua sông Trường Hà ở cực Bắc, đến nước Yến Triệu, đó chính là địa bàn của Thích giáo." ( Thích giáo ý chỉ Phật giáo )
"Thiên hạ rộng lớn, không chỉ có Kim Đan Đạo môn của ta. Thích giáo cũng có phương pháp tu hành riêng, khác biệt với Đạo môn. . ."
Tiêu Sơ Trù lắc đầu, nét mặt hiện lên vẻ lo sợ, nghiến răng nói:
"Gặp người Thích giáo, tốt nhất nên qua loa cho xong, không nên dây dưa lâu. Kẻ tâm trí không kiên định chỉ cần nhìn một cái là đã bị mê hoặc, sa vào vòng luẩn quẩn của những chấp niệm. ”
“Trên đời này có tà đạo như ếm bùa, chú thuật, cũng có đại đạo như Tử Phủ Kim Đan, tu luyện bằng cách nuốt máu người. Những con đường này tùy thuộc vào bản tâm của người tu hành để lựa chọn. Tuy nhiên, việc gia nhập Thích giáo không phải là do ngươi quyết định.”
Lý Thông Nhai nghe xong lòng chùng xuống. May mắn thay, Thích giáo ở cực Bắc xa xôi nên không cần lo lắng thêm. Hắn cung kính nói:
“Cảm ơn tiền bối đã giải đáp thắc mắc.”
Tiêu Sơ Trù gật đầu, hàn huyên vài câu với Lý Thông Nhai. Thấy thời gian đã trôi qua khá nhiều, ông cùng Tiêu Nguyên Tư cưỡi gió bay lên, đi tìm bảo dược trước. Lý Thông Nhai cưỡi gió tiễn đưa họ đến ranh giới lãnh thổ.
Bay trên không trung, Tiêu Sơ Trù như chìm đắm trong những ký ức tuổi trẻ đầy biến động của mình. Tiêu Nguyên Tư liếc nhìn ông, rồi khẽ hỏi:
"Lão tổ, bảo dược này..."
“Bảo dược chỉ là thứ yếu.”
Tiêu Sơ Trù lắc đầu, đáp lời:
"Bảo dược này tuy là thật, nhưng cũng chỉ là thứ che mắt người đời. Ta biết một vài di tích, đa phần là do người Vu Sơn năm xưa để lại, những di tích này đa phần có cấm chế. Nay Vu sơn đã diệt vong, chúng ta có thể đi vào thăm dò. Nếu có thể tìm được một chương, nửa trang của quyển sách kia, gia tộc ta sẽ hưởng lợi vô tận."
Tiêu Nguyên Tư gật đầu nhẹ, lòng cũng có chút mong chờ quyển sách do Tiên Nhân ban thưởng. Hắn há miệng, lẩm bẩm nói:
"« Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn »... Đây chính là tiên thư, phẩm cấp ít nhất cũng phải là Thất Bát phẩm."
.......« Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn » chính là bản mà tiên nhân tặng cho Đoan Mộc Khuê Chương trước mình dịch là 《Đáp lời người ăn xin dưới gốc cây dâu》 , nay để hán việt nghe cho nó đỡ chuối .........
"Đừng nên đặt quá nhiều hy vọng."
Tiêu Sơ Trù trầm giọng nói:
"Nếu như bí mật về quyển sách này được phát hiện tại Vu sơn, e rằng mười vị Tử Phủ đã sớm tranh giành lẫn nhau. Chuyện Đoan Mộc Khuê đã xảy ra quá lâu rồi, có lẽ việc tiên nhân ban sách chỉ là do ông ta tự tô vẽ lên mặt mình.”
Hai người cưỡi gió bay lên. Tiêu Nguyên Tư nghi ngờ hỏi:
"Vậy nên Đoan Mộc Khuê rốt cuộc vẫn thất bại... Kim Đan khó tu luyện đến vậy sao? Trong mấy trăm năm qua, bao nhiêu vị Tử Phủ, nhưng dường như không ai thành công..."
"Kim Đan..."
Tiêu Sơ Trù cười ha ha, đáp lời:
"Luyện thành Kim tính, thọ nguyên tăng lên một ngàn năm. Chỉ cần không bị Ti Âm chi nhân phát hiện, tu sĩ Kim Đan dù chết vẫn có thể nhờ Kim tính trường tồn nhân gian, sở hữu thủ đoạn như tiên nhân, vô cùng tôn quý! Đương nhiên, không phải nói thành công là thành công.”