Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 193: Phản gián



 

 

 

 


Chương 193: Phản gián


Lý Uyên Tu bước nhanh vào phòng chính, Lý Uyên Giao đi theo sau. Vài người chú trong tộc đang chờ trong phòng, vẻ mặt hoảng hốt, cử chỉ câu nệ, nhao nhao nói:

"Thiếu gia chủ... ... Con trai tôi hồ đồ, xin hãy tha cho nó về nhà..."

"Đúng vậy! Thiếu gia chủ, trị gia cũng cần giữ thể diện..."

Lý Uyên Tu ánh mắt quét qua, liền biết là mấy tên ở Đông Sơn Việt làm xằng làm bậy, là con cháu của các vị trưởng bối trong tộc, hắn chắp tay trầm giọng nói:

"Không phải vãn bối khắc nghiệt, thật sự các huynh đệ thật sự quá phận, có người đem quân đi đồ sát, ức hiếp thê tử gia quyến người khác, thậm chí giết người nhảy múa mua vui. . . Chư vị trưởng bối chẳng lẽ không quan tâm mà bỏ qua? !"

Sau khi nghe những lời này, mọi người đều kinh hãi, liếc nhìn nhau, ấp úng vài câu. Lý Uyên Tu cúi đầu thở dài, nói tiếp:

"Thiết lập tộc chính, cai quản tộc nhân chính là di mệnh của Lão tổ năm đó, bao nhiêu năm nay chưa từng thay đổi đạo lý."

“Hơn nữa, chuyện này đã đến tai thúc công, Ông ấy vô cùng tức giận... Vãn bối có lòng muốn giúp đỡ nhưng cũng bất lực, nếu các vị trưởng bối có thể xin được lệnh của thúc công, vãn bối sẽ lập tức thả người!”

Lý Uyên Tu nói lời lẽ chính là ý của Lý Mộc Điền, việc thiết lập Tộc Chính viện chính là di ngôn của Lý Mộc Điền trước khi qua đời. Lời nói này được Lý Uyên Tu mượn lời Lão tổ để dằn mặt mọi người, khiến họ không thể phản bác.

Sau khi những người kia rời đi, Lý Uyên Tu mỉm cười lắc đầu và bước vào hậu điện. Lý Uyên Giao nhìn theo, không khỏi thán phục:

"Đột nhiên đối mặt với một nhóm người hung hãn như vậy, Đại ca chỉ trong vài câu đã khiến họ á khẩu không trả lời được, thủ đoạn quả thực cao minh."

Lý Uyên Tu khẽ cười, giọng nói trầm thấp:

“Thế gian này rốt cuộc là kẻ mạnh làm vua, lấy thực lực áp đảo người khác là tiện lợi nhất, thủ đoạn cai trị của chúng ta chỉ là mượn thế từ những bậc trưởng bối có thực lực hùng mạnh, nếu không có thế, dù ngươi nói nát cả miệng cũng vô ích.”

Hai người vừa cười vừa nói bước vào hậu điện. Trong điện, hương thơm thoang thoảng, khói mù lượn lờ. Giữa điện, một người mặc giáp da, thần thái sáng láng đang đứng cung kính. Người đó nhìn hai người bước vào, chắp tay và mỉm cười nói:

"Điền Trọng Thanh bái kiến hai vị đại nhân."

"Ừm."

Lý Viễn Tu ừ một tiếng, đi đến chỗ cao nhất, nói thẳng:

“Dưới quyền quản lý của ngươi ở trấn Hoa Thiên có một người tên là Mã Hợi Ký, hắn là mật thám của Úc Gia."

“Thuộc hạ không biết!”

Điền Trọng Thanh bị lời nói này làm cho kinh hãi, đồng tử hơi mở to, vội vàng quỳ xuống đất, vội nói:

“Thuộc hạ nhìn người không rõ…”

“Ài.”

Lý Viễn Tu trực tiếp vẫy tay ngăn cản hắn, giọng nhẹ nhàng nói:

"Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta dung túng cho người này tồn tại. Đối phó với mật thám không phải cứ giết là xong. Giữ họ lại có lợi hơn nhiều so với việc tiêu diệt hoàn toàn. Đến lúc quan trọng, họ còn có thể phát huy tác dụng."

Nói xong, Lý Uyên Tu khoát tay, lập tức có binh lính mang một ống trúc đựng mật thư đến, trao cho Điền Trọng Thanh. Lý Uyên Tu khẽ cười, nói:

"Ta muốn Úc Gia hiểu được ý đồ của ta qua lá thư này. Trong số các mật thám, tên này có cái tên khó nghe nhất, nhưng cũng dễ lừa gạt nhất. Ta sẽ dùng Mã Hợi Ký này."

Điền Trọng Thanh liên tục gật đầu, Lý Uyên Tu lại dặn dò chi tiết:

“Việc này phải làm cho tự nhiên, khiến cho Mã Hợi Ký cảm thấy vô tình nhìn trộm được là được.”

Điền Trọng Thanh cẩn thận nghe xong, lúc này mới nhẹ giọng cáo lui. Lý Uyên Giao vẫn ngồi xếp bằng dưới thềm đại điện, thấy Điền Trọng Thanh lui xuống, mới lên tiếng nói:

"Huynh trưởng, Úc Mộ Cao không dễ lừa gạt. Dù hắn tin hay không, Úc Gia chắc chắn sẽ vứt bỏ Mã Hợi Ký sau khi sử dụng. Huynh trưởng đã có kế hoạch gì chưa?"

Lý Uyên Tu gật gật đầu, cười nói:

“Đến nhà ta làm mật thám, Chẳng lẽ còn để hắn toàn thân trở ra sống sung sướng cả đời? Chờ tin tức của hắn truyền ra, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”

Lý Uyên Tu và Lý Uyên Giao liếc nhau, mỉm cười khi cùng vẽ một vòng tròn trên tấm vải. Lý Uyên Giao nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:

"Điền Trọng Thanh, Từ Công Minh, cả hai đều là nhân tài có thể sử dụng. Dù sao chư thị cũng đông người, ắt sẽ có vài nhân vật lợi hại xuất hiện.”

Lý Uyên Tu cụp mắt nhìn chằm chằm vào vòng tròn mượt mà được vẽ ra dưới ngòi bút, khẽ nói:

"Chỉ cần là nhân tài có thể sử dụng là được. Chớ nên xuất hiện nhân vật như An Cảnh Minh. Gia tộc ta vốn mỏng manh, không thể nuôi nổi Giao Long."

-----------------------

Bốn trấn dưới quyền cai quản của Hoa Thiên sơn, trong đó trấn Hoa Thiên ở chân núi là sầm uất nhất. Vài năm nay đã xây dựng rất nhiều nhà cửa, trong mưa xuân lất phất, người dân mặc áo tơi đi lại, rất náo nhiệt.

"Hạ quan đến đây bái phỏng, còn mời thông báo Trọng Thanh huynh!"

Mã Hợi Ký đội mưa xuân lất phất đứng chờ ngoài sân một lúc, có một người hầu khẽ mở cửa, thấy hắn đến, cung kính nói:

“Thì ra là Mã đại nhân, xin hãy vào trong nói chuyện.”

Mã Hợi Ký gật gật đầu, chắp tay tiến vào viện, bước qua cổng cởi áo tơi. Trong chính viện không có ai , kể cả Điền Trọng Thanh, thậm chí không có lấy một nô tỳ. Viện lạc trống rỗng khiến Mã Hợi Ký nhíu mày, dò hỏi:

"Trọng Thanh đại nhân ở đâu?"

"Đại nhân sáng sớm nhận được mật thư ,lập tức mang người đi ra ngoài, chỉ để lại một mình ta giữ nhà. Ngài hãy đợi chút, ta sẽ dâng trà cho ngài."

Điền Trọng Thanh tính tình tiết kiệm, trong nhà chỉ có vài người hầu thân cận, tình trạng này cũng không phải là một hai lần, Mã Hợi Ký nghe vậy gật đầu, người hầu kia liên tục đáp lời, vội vàng đi xuống

Mã Hợi Ký lại nghe mật thư hai chữ, nhất thời hai mắt tỏa sáng, ngồi xuống ghế gỗ, nhìn ống tre đựng thư lăn nhẹ trên mặt bàn theo gió, thầm nghĩ:

"Cũng không biết có thể hay không được chút tin tức."

Mã Hợi Ký mười năm trước đã từ trên đường trốn nạn đến đây. Nhờ ăn nói khéo léo và tài năng toán số, hắn được giao chức quản kho, làm việc dưới trướng Điền Trọng Thanh.

Thực ra hắn còn có một thân phận khác, Mã Hợi Ký thực ra họ Úc, là một nhánh của Úc gia. Đến đời hắn đã sa sút từ lâu, may mắn thay hắn thông minh, lại được người tiến cử, nên mới có được thân phận mật thám, trà trộn vào Lý gia.

Ánh mắt Mã Hợi Ký dán chặt vào ống trúc đựng tin tức trên bàn. Nỗi kìm nén trong lòng hắn ngày càng tăng. Mười năm ròng rã sống nơi đây, hắn chỉ có thể truyền lại những tin tức vụn vặt, chẳng có gì to tát. Cái cảm giác xa quê, quên cả họ tên của mình dần dần len lỏi trong tâm trí.

"Nếu như tin tức này đủ quan trọng, có lẽ ta có thể cẩm y về quê, thoát khỏi chốn quỷ hỗn này..."

Thực ra cuộc sống ở Lý gia cũng không khổ hơn ở Úc gia. Nói một cách công bằng, với sự cung cấp của hàng chục vạn người Sơn Việt, cuộc sống của người dân Lý gia tốt hơn nhiều so với người dân Úc gia. Úc gia tuy được các gia tộc cung phụng, nhưng lại giàu có ở tầng lớp tu sĩ, nhưng người dân dưới trướng vẫn phải chịu cảnh chết đói.

Mã Hợi Ký liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng bước đến góc bàn. Hắn khom người xuống, tò mò nhìn vào ống trúc đựng tin tức. Nó đã được niêm phong bằng sáp ong nhưng giờ đây lại trống rỗng. Hơn phân nửa tin tức đã được Điền Trọng Thanh lấy đi.

"Đáng tiếc," Mã Hợi Ký thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Hắn ngồi xuống lần nữa, gác chân lên ghế và nhìn xuống sàn nhà. Bỗng nhiên, hắn chú ý đến một mảnh vải trắng kẹt vào chân bàn. Mảnh vải mỏng manh rung rinh trong làn gió xuân nhẹ nhàng.

"Hửm?"

Mã Hợi Ký bỗng nhiên sáng mắt. Hắn vốn tư duy nhạy bén, chỉ cần động não một chút là đã biết ngay mảnh vải trắng này là gì.

"Điền Trọng Thanh nhất định phải có mật thư quan trọng, vội vàng ra khỏi sân, không nhét ống tre cho chặt, gió xuân thổi mạnh, thổi thư này xuống gầm bàn!”

Mã Hợi Ký mừng rỡ, vội vàng nhặt mảnh vải lên và nhìn kỹ. Mực trên mảnh vải đã nhòe đi nhiều, chỉ còn lờ mờ vài chữ:

"An Cảnh Minh... Đã đột phá Luyện Khí Bát tầng..."

"Đại nhân! Trà đã được mang đến!"

Tiếng gọi của người hầu làm Mã Hợi Ký giật mình. Hắn vội vàng ngồi lại ghế, nhận lấy chén trà, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải trốn chạy ngay. Sau khi người hầu lui xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi, thầm nghĩ:

“Ta đã  vô cùng cẩn thận… Nhanh đi thôi, kẻo không kịp !”