Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 21: Chỉnh hợp thế lực



Lý Hạng Bình nhìn thấy Tư Nguyên Bạch cùng phi toa biến mất ở chân trời, mới đứng lên lấy mộc giản ở trên bàn , mở ra xem bên trong có gì.

"Thanh Nguyên Dưỡng Luân pháp, Nhất phẩm."

Hắn đọc qua một lượt thì phát hiện đây là phương pháp tu luyện Thai Tức cảnh , liền chăm chú đọc tiếp, bên cạnh Lý Thông Nhai cũng thầm thì:

"Phương pháp thổ nạp này chỉ cần hàng ngày thổ nạp, không cần luyện hóa Nguyệt Hoa sao?" ( nguyệt hoa là ánh trăng, nôm na là hấp thụ ánh trăng )

"Phương pháp này không thể nào so sánh với giám . . . Pháp quyết của chúng ta."

Lý Hạng Bình vừa muốn nói đến cái gương, lại sợ Tư Nguyên Bạch quay lại, liền đổi lời.

"Tư Nguyên Bạch rốt cuộc có phải Thanh Trì tông Phong chủ? Kính nhi cứ đi theo hắn như vậy, có chút bất cẩn quá."

Lý Thông Nhai cười khổ nói:

"Chúng ta có thể làm gì được? Nếu hắn mà là Tà tu, có lẽ đã bắt chúng ta đi rồi, làm gì còn nói chuyện với chúng ta, còn để lại pháp quyết."

Lý Hạng Bình gật đầu, lấy mộc giản thứ hai , mở ra xem:

"Thiên Nguyên Luyện Khí quyết, Luyện Khí kỳ pháp quyết tu luyện, Nhị phẩm."

Lý Thông Nhai cũng lấy một cái, đồng thời đọc:

"Lê Hạ bí tiên."

Đọc được vài câu hắn không kìm được vui mừng, nói với Lý Hạng Bình :

" Bí tiên này ghi chép nhiều kiến ​​thức phổ biến về tu luyện , Lê Hạ quận thế lực phân bố và tán tu giao dịch Phường thị, xung quanh khu vực của chúng ta."

Lý Hạng Bình nhận lấy mộc giản xem, có vẻ suy nghĩ gì đó, trả lời:

"Nguyên lai Công pháp chia làm Cửu phẩm, Nhất phẩm thấp nhất, Cửu phẩm cao nhất, pháp quyết Đan dược Pháp khí thì tương ứng với cảnh giới, không biết pháp quyết của chúng ta là phẩm nào."

Thấy đệ đệ đọc say mê bí tiên, Lý Thông Nhai cầm lấy Tư Nguyên Bạch để lại thanh sắc ngọc ấn, lặng lẽ thử dùng Pháp lực.

"Thanh Trì trì hạ." ( thanh trì cai trị )

Một số ký tự lớn màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện trên ngọc ấn, sau đó các ký tự lớn dần dần biến mất, thay vào đó là ký tự "Lý" màu trắng sáng và một bản đồ nhỏ.

"Lê Kính thôn, Lê Xuyên khẩu, Kính Dương thôn, Lê Đạo khẩu."

Lý Mộc Điền nheo mắt một hồi, lần lượt đọc ra tên của những ngôi làng này, bốn ngôi làng này chính xác là những ngôi làng mà Tư Nguyên Bạch nói đến từ Cổ Lê đạo đến Đại Lê sơn chân núi.

 "Có Thanh Trì Tiên Môn xác nhận, ta Lý gia đã có đủ thực lực, không cần phải ẩn giấu nữa, đường đường chính chính bồi dưỡng thế lực của riêng mình!"

"Những ngôi làng này đều thuộc Lý gia ta quản lý."

Lý Hạng Bình đang cúi đầu đọc sách đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

"Bắt đầu từ ngày mai sẽ bắt đầu."

—— ——

Trần Nhị Ngưu thức dậy từ sáng sớm , hắn nhìn thấy nhưng người làm thuê của Lý gia người chạy quanh từ đầu thôn cuối thôn, lôi kéo mọi người từ nhà này sang nhà khác.

"Lý đại thẩm! Nói với Lý ca nhà ta một tiếng, buổi tối sau khi ở đồng về liền ra phía sau thôn , Điền thúc có việc quan trọng bàn bạc!"

"Ồ! Được . . ."

"Liễu ca! Lý gia mời. . ."

 Một lúc lâu lại ầm ĩ lên, mọi người đều ôm một bụng nghi hoặc, cuối cùng kéo dài đến chạng vạng, Trần Nhị Ngưu ăn xong vội vàng chạy về phía sau thôn.

Lý gia là đại hộ số một số hai trong thôn, ở trong thôn lực hiệu triệu rất lớn, Trần Nhị Ngưu ngước mắt nhìn thì thấy tất cả các hộ gia đình lớn nhỏ trong làng đều ở đây, Ngay cả Hàn Văn Hứa người thủ lĩnh của những nạn dân vài năm trước cũng có mặt, Họ đều kính cẩn đứng đằng sau Lý Hạng Bình.

"Đến muộn quá."

Trần Nhị Ngưu thầm mắng, Hàn Văn Hứa bây giờ cũng đã trở thành người của Lý gia , hắn biết cách nói chuyện lại biết ứng xử, dẫn theo mười mấy nạn dân hổ trợ lẫn nhau, trong âm thầm đã thay thế chổ của Trần Nhị Ngưu làm người dẫn đầu trong các nông hộ làm thuê cho Lý gia, Trần Nhị Ngưu thấy vậy nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn chung quanh không thấy Lý Mộc Điền đâu cả , chỉ thấy Lý Hạng Bình đứng ra trước, mang theo nụ cười nói:

"Xin lỗi mọi người, hôm nay lại có một tin tốt muốn chia sẻ với mọi người."

 Thấy mọi người chăm chú lắng nghe, Lý Hạng Bình lúc này mới tiếp tục nói:

"Đêm qua Thanh Trì Tiên tông tiên nhân qua đây, thấy xá đệ Lý Xích Kính thiên phú phi phàm, liền nhận xá đệ vào tiên sơn tu luyện tiên pháp."

 Lời này vừa nói ra, liền giống như một tảng đá khổng lồ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến tất cả mọi người đều chấn động, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, như nghe truyện cổ vậy ngẩng đầu nhìn Lý Hạng Bình.

"Chúc mừng."

Vẫn là tiên sinh Hàn Văn Hứa thở dài một tiếng, lớn tiếng chúc mừng .

Hàn Văn Hứa là người trong thành tới, kiến thức uyên bác, nghe xong Lý Hạng Bình nói ra Thanh Trì Tiên tông, trong lòng hắn liền rõ ràng sự tình này đã là chắc chắn, Kính nhi có Linh khiếu, bị Thanh Trì tông tu tiên giả mang đi.

"Mỗi người đều có số phận của riêng mình."

Hàn Văn Hứa cúi đầu than thở một câu, thay Lý Hạng Bình mở miệng nói:

“Lý gia có thể vào Tiên tông, quả là phúc lớn của thôn.”

Hàn Văn Hứa ở trong trong thôn hơn hai mươi năm, hành y cứu người, dạy học, lời nói của hắn có uy tín rất cao trong thôn, , lời nói của Lý Hạng Bình cuối cùng đã có được sự tin cậy nhất định, hầu hết mọi người đều tin tưởng. Dân làng không nhịn được xì xào bàn tán.

Lý Hạng Bình vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm một cái ngọc ấn, Pháp lực chuyển động, bốn chữ vàng lập tức sáng lên.

"Thanh Trì trì hạ."

"Thần tiên a!"

Nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ này , mọi người đều xôn xao, nhiều người quỳ gối dập đầu, lớn tiếng kinh hô, Trần Nhị Ngưu cũng sợ run, ngẩn ngơ nhìn lên trời.

Lý Hạng Bình nhìn thấy chữ "Lý" hiện ra xong, thu lại ngọc ấn, nhìn xuống đám người phía dưới, nói to:

"Đó là tiên nhân ban cho tiên pháp, bảo ta Lý gia canh giữ Lê Kính thôn, Lê Xuyên khẩu, Kính Dương thôn, Lê Đạo khẩu tất cả các thôn."

Nói xong tay nhẹ nhàng vặn, ánh sáng vàng lập tức xuất hiện trong tay, vung tay lên, ánh sáng đó liền lao vào núi rừng xung quanh, nổ một tiếng,khuấy động từng đàn chim.

Chỉ một chiêu Kim Quang quyết, mọi người đều hoảng sợ quỳ xuống , ngay cả Liễu gia gia chủ Liễu Lâm Phong cũng run sợ quỳ xuống, ngơ ngẩn nhìn hắn.

"Các vị đừng làm vậy, đồng thôn đồng họ, Hạng Bình không thể chịu nổi."

 Nhìn xuống đám người đang quỳ bên dưới, Lý Hạng Bình vẫn bất động, bình tĩnh nói.

Trần Nhị Ngưu nghe Lý Hạng Bình nói, gục đầu xuống đất, run rẩy trong lòng, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ lớn.

"Sắp biến thiên."

—— ——

Lý Thông Nhai từ Lê Xuyên khẩu đi về, sau lưng Lý Diệp Sinh một tay cầm vải vóc, một tay cầm bút than, cẩn thận ghi chép cái gì.

"Lê Xuyên khẩu bị hạn hán hơn mười năm trước, vẫn chưa hồi phục, chỉ có hơn 100 hộ gia đình, thật sự rất đáng thương."

Lý Thông Nhai vừa đi, quay đầu nói với Lý Diệp Sinh.

"Ca, chúng ta rất rõ tình hình đất đai ở Lê Xuyên khẩu , dân chúng cũng không thiếu ăn mặc, sao lại thuế ruộng thấp thế!"

Lý Diệp Sinh cung kính đáp lời, thu hồi bút than trong tay, lại cúi đầu thấp giọng nói:

“Dù sao cũng sẽ phái người đến phụ trách việc này, nhưng Lý gia thật sự không có ai có thể đọc và viết chữ.”

"Không cần lo lắng."

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của Diệp Sinh ,Lý Thông Nhai vẫy tay thi pháp Tịnh Y thuật, lau sạch bụi bẩn trên người, bình tĩnh trả lời:

"Phụ thân cùng Hạng Bình sẽ an bài tốt."