Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 220: Đồ sinh tóc trắng



 

 

 

 

Thần thông của Trì Úy rực rỡ trên bầu trời như ngọn lửa thiêu đốt . Điểm sáng lấp lánh kia như vẫn đang thở, sáng rồi tắt, phát ra âm thanh nỉ non như tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Trì Úy đã lấy lại gương mặt tuấn tú trẻ trung, ngập tràn sự bất lực và buông xuôi, lẩm bẩm:

"Dừng lại ở đây thôi."

"Bùm!"

Lời nói chưa dứt, cơ thể đã tan rã thành bụi như sương khói, hóa thành vài vệt bụi cát trắng hoặc xám rồi tan đi , rơi xuống lả tả, vẽ thành những vệt khói dài như rồng trong không trung. Các vị Tử Phủ phía trên xì xào bàn tán, có vị Tử Phủ Chân Nhân nói:

"Trì Úy thậm chí còn không ngưng tụ được kim tính?" ( Kim tính: là tập hợp của ngũ đại thần thông thứ cần thiết để tiến lên kim đan ).

Một vị Tử Phủ Chân nhân khác ngẩng đầu nhìn về phía hai bóng người mơ hồ kia, quả nhiên thấy một bóng người cất tiếng cười khàn khàn, nói:

"Sớm biết ngươi là 『Như Trọng Trọc』, còn giả vờ làm gì nữa!"

( 『Như Trọng Trọc』 là một loại pháp thuật thần thông của Trì Úy , tác giả không giải thích gì nhiều nên mình cũng chưa biết nó là cái gì .... )

Vị Thượng sứ kia vỗ tay, lấy ra một tấm lưới lớn tối đen mờ mịt, cười nói:

"Thượng tiên cho ta mượn 【Cửu La Đắc Tính bố】, chỉ chờ ngươi tái sinh."

Nói xong, hắn ta đá một cước, ném lưới đi, tấm lưới được triển khai tung ra bổ xuống trên diện rộng, hai cánh tay hắn kéo dài thành sợi mì mỏng manh, lơ lửng trong không trung như hình lưỡi liềm, vang vọng tiếng cười:

"Chạy đi đâu!"

Cái bẫy càng siết chặt, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng tròn không ngừng xoay tròn. Một bóng người khác cười ha ha, vươn tay ra và nhận lấy cùng một sợi dây kéo. Kim tính phát ra tiếng kêu chói tai, dần dần bị trói lại.

Đám Tử Phủ im lặng nhìn, cảm thấy xót xa như thỏ chết hồ sầu. Phía dưới Trì Chích Vân đã đầy nước mắt. Hai bóng người kia thu đi kim tính của Trì Úy, lúc này mới quay sang đám Tử Phủ cười nói:

"Các vị đạo hữu, chúng ta quay về phục mệnh."

Nói xong, hai bóng người dần mờ ảo rồi biến mất trên bầu trời. Các vị Tử Phủ cũng tản đi, chỉ còn lại ba người vẫn đứng đó trên không trung.

"Thanh Trì tông hôm nay mất đi đại tu sĩ Tử Phủ đỉnh phong, nhất định phải đòi lại nợ máu!"

Từ trên cao vọng xuống một giọng nữ thanh lạnh, vừa dứt lời, một giọng thiếu niên thanh tao vang lên:

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Nghe vậy, sắc mặt các vị Tử Phủ đều trở nên kỳ lạ, một người lên tiếng với giọng nặng nề:

"Hồ Ly, ngươi đến đây làm gì? Đại Lê sơn yêu tộc cũng muốn nhúng tay vào sao?"

Thiếu niên cười ha ha, chế giễu nói:

"Ta chỉ nghe ngóng thôi mà, phản ứng của các vị đạo hữu có vẻ hơi quá khích... Tai ta tuy có thể nghe thấy một số tu sĩ cấp thấp lẩm bẩm, nhưng dù sao cũng không bằng trực tiếp nghe cho sướng tai."

Bên dưới, Trì Chích Vân im lặng lắng nghe, bốn vị Tử Phủ còn lại của tông môn đã từ từ bay lên không trung, một người lên tiếng với giọng nặng nề:

"Các vị đạo hữu, hãy so tài phân định cao thấp đi!"

—— ——

Lý gia Lê Kính Sơn.

“Làm sao chúng ta dám đòi hỏi gì chứ!”

Lý Thông Nhai mỉm cười đáp lại, thấy Tiêu Nguyên Tư lắc đầu liên tục, giải thích :

"Trưởng bối của ta tên là Tiêu Cẩm Châu, Hàm Ưu chính là danh xưng của trưởng bối. Khi hành tẩu nam bắc, vì sợ liên lụy gia tộc, ông ấy đã tự xưng là Lĩnh Nam Tiêu Hàm Ưu. Đây lại là một bộ pháp môn thân pháp Tam phẩm, đương nhiên không thể dễ dàng cho qua như vậy.”

Lý Thông Nhai đành phải gật đầu, đáp:

“Nhà ta còn có một người con gái, tên là Lý Thanh Hồng, đặc biệt thích sử dụng thương pháp. Tuy nhiên, công pháp tu luyện của con bé có phần đặc biệt, không thích hợp để kết hôn, nên ta không đưa con bé đến ra mắt tiền bối.”

Lý Thông Nhai khéo léo chuyển hướng sang chủ đề Lý Thanh Hồng, giải thích một cách tinh tế những sự việc trước đó, tạo nền tảng cho câu hỏi tiếp theo:

"Lý gia chúng tôi tuy không có gì nổi bật về thương pháp, nếu quý phủ có thương pháp, liệu có thể cho con cháu gái xem qua được không?”

Tiêu Nguyên Tư gật đầu . Tiêu gia cũng biết về Lý Thanh Hồng, nhưng vì cô bé ẩn náu tại Phí gia trong vài năm và trước đây không hề xuất hiện, họ còn tưởng rằng cô đã chết yểu. Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Nguyên Tư đáp:

"Có một bộ pháp thương pháp Tam phẩm gọi là "Chiết Vũ thương". Tuy nhiên, bộ pháp này khá hiếm, đổi lấy nó có vẻ hơi thiệt thòi cho Lý gia."

“Hay là thế này.”

Tiêu Nguyên Tư lắc đầu nói, "Ngoài bộ pháp thương pháp này, Tiêu gia ta còn thiếu Lý gia một ân tình, như vậy mới công bằng."

Lý Thông Nhai chắp tay, trong lòng cảm động, cung kính nói:

“Tiền bối cao nghĩa!”

Tiêu Nguyên Tư cười ha ha, hàn huyên vài câu với Lý Thông Nhai, rồi lại hỏi:

"Tiền bối có biết Úc Mộ Tiên là ai không?"

Tiêu Nguyên Tư nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Người này là đệ tử của Nguyên Ô phong, nếu ta nhớ không nhầm thì tu vi của hắn ở khoảng trúc cơ Lục tầng đến Thất tầng, thiên phú Luyện Khí cũng khá tốt..."

Hắn nhìn Lý Thông Nhai một lát rồi hỏi nhỏ:

"Nhưng mà ngươi có ý định gì với Úc gia? Với địa vị hiện tại của Úc Mộ Tiên, việc Thanh Trì tông náo động đứng lên bảo vệ Úc gia là điều tất nhiên."

Lý Thông Nhai gật đầu, rồi hỏi tiếp:

"Úc Ngọc Phong thế nào?"

Tiêu Nguyên Tư im lặng một lát rồi trầm giọng nói:

"Sơ Trù Lão tổ từng giao thủ với hắn, người này rất mạnh, không thể xem thường."

Lý Thông Nhai im lặng một hồi, rồi hạ quyết tâm, trầm giọng nói:

“Theo ý kiến của tiền bối, nếu cháu muốn giết người này, liệu có thể mời quý phủ ra tay?”

“Giết Ục Ngọc Phong…”

Tiêu Nguyên Tư khẽ thở dài, đáp:

"Nếu Tiêu gia ta ra tay thì tất nhiên không thành vấn đề, chỉ là vào thời điểm mấu chốt này, Tiêu gia ta không nên có bất kỳ hành động nào khác thường. Hơn nữa, muốn lặng lẽ giết Úc Ngọc Phong mà không gây náo động là rất khó. Dù chỉ dựa vào Trúc Cơ ra tay dù sao cũng sẽ gây ra náo động, đến lúc đó sẽ là đắc tội Nguyên Ô phong và rất nhiều người khác..."

Tiêu Nguyên Tư lộ rõ vẻ do dự trên mặt. Lý Thông Nhai hiểu rõ không thể để Tiêu Nguyên Tư khó xử trong tình huống này, vội vàng chắp tay nói:

"Vãn bối hiểu rồi! Nếu con đường này không thông, Lý gia ta còn có cách khác. Tiền bối không cần bận tâm."

Tiêu Nguyên Tư nghiến răng, khoát tay nói:

"Cũng không phải là không thông!"

Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Nguyên Tư nói tiếp:

"Ta dâng lên bộ pháp môn "Việt Hà Thoan Lưu" này, dùng nó để thuyết phục Lão tổ. Khi đó, ta có thể lợi dụng lúc Thanh Trì tông đang bận rộn với việc của Trì Úy thân tử mà lặng lẽ giết Úc Ngọc Phong."

"Tuyệt vời!"

Lý Thông Nhai lập tức hai mắt sáng ngời, chắp tay cúi đầu nói:

"Vậy xin phiền toái tiền bối, tiền bối cứ liệu mà làm, thành công hay thất bại đều được, không nên cưỡng cầu."

"Ta hiểu."

Tiêu Nguyên Tư gật đầu, cùng Lý Thông Nhai bàn định ngày thành hôn của Lý Uyên Giao và Tiêu Quy Loan. Sau đó, Tiêu Nguyên Tư thu hồi ngọc giản "Việt Hà Thoan Lưu" và cưỡi gió rời đi.

Lý Thông Nhai sau khi tiễn Tiêu Nguyên tư đi thì quay trở về , Lý Huyền Tuyên với vẻ mặt lo lắng ra đón. Vừa nghe lỏm được chuyện Tiêu Nguyên Tư muốn gả con gái của Tiêu gia, Lý Huyền Tuyên lo lắng nói:

"Trọng phụ... Tiêu gia có ý định thâu tóm nhà ta hay sao?... Nếu vậy, cưới con gái của họ thì không ổn đâu!"

Nhà họ Tiêu có vài tu sĩ Trúc Cơ, sao có thể không khiến Lý Huyền Tuyên lo lắng? Con gái nhà họ Tiêu muốn gả, Lý gia cũng không dám cưới. Nếu sau này Lý Thông Nhai xảy ra chuyện, con gái họ Tiêu sẽ trở thành công cụ để nhà họ Tiêu thâu tóm nhà họ Lý.

"Chắc chắn là không."

Lý Thông Nhai cúi đầu lắc đầu, đáp:

"Tiêu Nguyên Tư bận rộn luyện đan trong núi quanh năm, không có kinh nghiệm quản lý việc nhà, nên mới tốt bụng làm chuyện xấu. Tình nghĩa giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Lý ta vẫn tốt đẹp, trong ba đời nữa cũng không cần lo lắng chuyện này."

Hắn ngẩng đầu lên, nói nhỏ:

"Ta lại lo lắng cho Tiêu Quy Loan mà Tiêu gia gả đến. Nghe nói nàng ta là một nữ tử thông minh, nhưng không biết tính tình cụ thể thế nào. Uyên Giao vốn là người đứng đầu của thế hệ chữ Uyên , nếu thêm một người phụ nữ chủ gia cường thế nữa, e rằng thế hệ bối phận Hi Nguyệt sẽ gặp rắc rối." ( Lý gia chia bối phận theo chữ. Lý huyền , Lý Uyên, Lý Hi.......)

Lý Huyền Tuyên ngẩn ra, không ngờ Lý Thông Nhai lại nghĩ xa như vậy. Lúc này mới nhớ ra Lý Uyên Giao đã được chọn làm người kế tự cho Tứ thúc Lý Xích Kính, đã không phải là người cùng mạch , lại tiếp tục nghĩ đến Lý Uyên Tu, trong lòng buồn bã, nói nhỏ:

“Hiện tại cũng không nghĩ được xa như vậy, có trọng phụ ở đây, có chuyện gì cũng có thể trấn áp được.”

Lý Thông Nhai lắc đầu thở dài, trầm giọng:

"Ngăn chặn có ích gì? Nếu huynh đệ bất hòa, kiểu gì cũng sẽ gây họa cho con cháu sau này. Những chuyện như vậy đã xảy ra nhiều rồi, ta lại càng sợ hãi."

"Ta chỉ muốn xem Tiêu Quy Loan có tính tình như thế nào thôi."

Lý Thông Nhai ngẩng đầu, nhìn về hướng Tiêu gia ở quận Lê Hạ. Mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng nhờ thành tụ Trúc Cơ, hắn trông trẻ lại khá nhiều. Tuy nhiên, mái tóc mai vẫn điểm bạc, lộ vẻ già nua.

Ánh trăng như nước, gió đêm thổi qua mái tóc dài bạc trắng của hắn. Bỗng dưng, trong đầu Lý Thông Nhai hiện ra hình ảnh của một lão nhân bận rộn, ăn nói khẽ khàng năm ấy. Hắn lẩm bẩm nói:

"Nghĩ nhiều quá, khiến ta tóc bạc thêm ......"