Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 23: Linh khiếu



Lý Thông Nhai bấm Pháp quyết, nhìn thấy cơn mưa Linh vũ rơi xuống mặt đất , mặt mày tái mét, thầm nghĩ:

"Phương pháp nuôi dưỡng Linh thực trong Linh Vũ thuật quả là hao tổn pháp lực, tới cảnh giới Thừa Minh luân chỉ có thể dùng một lần, còn phải chăm sóc linh thực mỗi ngày, phải cần thêm người mới làm nổi."

Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai đều chọn được Linh điền ở các thôn, nhưng đều không hài lòng, Lê Kính thôn Linh điền nhỏ bé, chỉ có một một chổ rộng nhất mới có thể trồng được mười quả Bạch Nguyên.

Lý Thông Nhai liền sai người xây một tiểu viện ở chân núi vốn là đất hoang , mỗi ngày ở đây tu luyện và làm ruộng, có người mang đồ ăn đến mỗi ngày ,khá là thoải mái.

Lý Hạng Bình thì chọn Linh điền ở Kính Dương thôn, gieo hạt Linh đạo ở đó, khiến cho thôn dân mỗi ngày quỳ bái ở ngoài viện, cũng khá là buồn cười.

Vì chưa tu luyện đến Chu Hành luân nên Lý Thông Nhai phải nhắm mắt hồi phục Pháp lực gần nửa canh giờ mới hồi phục xong, xem thời gian, Lý Diệp Sinh và người của hắn đã đợi ngoài cửa rất lâu .

Thấy cửa gỗ mở ra, Lý Diệp Sinh liền cúi đầu hỏi thăm:

" Hài tử các thôn đều đã tới đông đủ, Thông Nhai ca có thể đi ngay không?"

"Được."

Lý Thông Nhai gật đầu, trong ánh mắt ân cần của Lý Diệp Sinh và thôn dân sau lưng, bước chậm rãi về phía đầu thôn.

—— ——

Ở đầu thôn, dưới tán cây hòe rậm rạp, các thôn đều đã cử người đến đông đủ ,người phụ trách do Lý gia phái đến dẫn đầu đội cùng với mấy nhân vật trong thôn, sau lưng còn theo đám trẻ con.

Các người chủ trì đều khá vui vẻ, đứng dưới tán cây hoè nói chuyện thầm thì, còn dân làng ở các thôn bên cạnh thì tỏ ra lo lắng dè dặt, không dám lên tiếng, bọn trẻ cũng đứng im lặng , từng người một ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất..

Trần Nhị Ngưu gần đây xuân phong đắc ý, cao hứng đến không thể ngủ được, mấy đời làm nông dân cày ruộng, cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt.

Khi biết mình được cử đi quản lý Lê Xuyên khẩu, Trần Nhị Ngưu ở trước viện Lý gia đập đầu chín cái, khóc lóc với Lý lão gia nói:

"Được lão gia tử tín nhiệm, thân là Lê Xuyên Khẩu thôn đinh, Nhị Ngưu nhất định sẽ ngoan ngoãn."

Từ khi chạy nạn, hắn may mắn được Lý gia cứu giúp, lấy vợ, mua ruộng đều nhờ Lý gia, vợ hắn bị bệnh cũng do Lý gia cho tiền chữa bệnh, phần nghĩa này khiến cho Trần Nhị Ngưu trung thành với Lý gia.

Đặc biệt, có nhiều lợi ích đang chờ đợi hắn, Trần Nhị Ngưu ngay cả cứt chó cũng sẵn sàng ăn!

Chỉ là Trần Nhị Ngưu với người làm thuê Hứa Văn Sơn không hợp tính, nên hai thôn thường xảy ra mâu thuẫn, may mắn có Nhậm Bình An đứng đầu ba thôn, mỗi ngày giám sát giúp hắn những chuyện trong thôn.

"Trần trưởng sự. . ."

Một tiếng gọi lo âu vang lên bên tai, Trần Nhị Ngưu quay đầu nhìn, thì ra là Trần Trường Hộ cùng một số thôn dân Lê Xuyên khẩu

Thôn Lê Xuyên khẩu có nhiều người họ Trần, Trần Trường Hộ là người cao tuổi nhất trong họ, uy vọng trong tộc rất cao, nên mọi người tiến cử hắn làm người dẫn đội.

"Lý gia tiên nhân, có thật là muốn nhận con em ta Trần gia làm đệ tử?"

Lão nhân ngày thường rất bình tĩnh, uy nghiêm, nhưng bây giờ lại có vẻ lo lắng, nhìn qua cửa thôn, thấp giọng hỏi.

"Bọn họ đều nói ngươi cần có tiên duyên! Phải có linh khiếu! Trẻ con từ 7 tới 13 tuổi, chỉ cần con em ngươi Trần gia ngươi có Linh khiếu, Lý gia sẽ nhận!"

Nhìn thấy Trần Trường Hộ liên tục gật đầu, Trần Nhị Ngưu nhăn mày, nhưng trong lòng lại ngưỡng mộ, thầm tiếc rằng mình có hai đứa con hoặc là quá già, bỏ lỡ cơ hội, hoặc là quá nhỏ, chưa đến tuổi kiểm tra.

"Tiên nhân đến!"

Nhìn thấy Lý Thông Nhai xuất hiện ở cửa thôn, Trần Nhị Ngưu liền vui vẻ đón tiếp, trong lòng ngưỡng mộ nghĩ:

" Không biết trong số những đứa trẻ trong thôn hôm nay, ai sẽ có duyên được tiên nhân nhận làm đệ tử."

Lý Thông Nhai nhẹ nhàng chào hỏi, cười cười với Trần Nhị Ngưu, rồi quay đầu nói với Lý Diệp Sinh:

"Bắt đầu đi."

Bên cạnh cây hòe đã để sẵn một cái sàn gỗ, Lý Thông Nhai ngồi trên sàn gỗ, hướng dưới người bắt đầu đọc tên.

"Lê Xuyên khẩu! Trần Lực Phu!"

Bên dưới liền có người Trần gia dắt một đứa trẻ run rẩy đi lên, Lý Thông Nhai đặt tay lên vai đứa trẻ, Pháp lực chạy một vòng trong cơ thể nó, rồi vẫy tay nói:

"Xuống đi."

Hai người kia nghe vậy, không dám nói gì, vội vội vàng vàng đi xuống, dưới đó Trần Trường Hộ trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.

"Tiếp theo!"

. . .

 Không lâu sau, mọi người ở Lê Xuyên khẩu đều đã đi hết, Trần Trường Hộ mặt đen như mực, như có ý cầu xin nhìn Trần Nhị Ngưu.

Trần Nhị Ngưu liếc mắt, vẫy tay, biểu thị bất lực.

Cuối thu trời mát, giữa trưa tập trung nhiều người dưới cây vẫn thoáng mát, nhưng các thôn dân đều toát mồ hôi, không có ai ở Lê Xuyên khẩu có tiên duyên, trong lòng thâp phần lo lắng bồn chồn.

Lý Thông Nhai cũng đã sẵn sàng tâm lý cho tình cảnh này, người có Linh khiếu hiếm lắm, các thôn chỉ cần có một đứa là là có lời, hai đứa là hốt bạc.

“Kính Dương thôn! Liễu Nhu Huyến!”

Nói xong, một cô bé mười ba mười bốn tuổi đứng dậy, gương mặt tròn trịa, đôi mắt long lanh, cắn môi với vẻ sợ hãi.

Mười bốn tuổi, chính là tuổi cao nhất có thể đo Linh khiếu, Lý Thông Nhai lắc đầu thất vọng, không để ý đến những ánh mắt xung quanh, tay trái ôm lấy vai cô bé chuyển Pháp lực vào.

Sau khi Pháp lực lưu chuyển một vòng trong kinh mạch của cô bé, Lý Thông Nhai khẽ kêu một tiếng, dưới đài những người thuộc Liễu gia ở Kính Dương thôn không khỏi nhao nhao khẩn trương.

Họ thấy luồng khí trong Khí Hải của cô gái không ngừng dâng trào, khí huyệt trong suốt không ngừng lập lòe, như đang thở cùng cô bé.

"Tốt."

Lý Thông Nhai mở mắt cười với cô bé, nói nhẹ nhàng: "Đứng sau lưng ta đi."

Liễu Nhu Huyến ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của Lý Thông Nhai, dường như chưa kịp phản ứng với đại sự trọng đại này, phải mất mộ lúc sau mới tỉnh lại, vui sướng đứng ở sau lưng Lý Thông Nhai.

Dưới đài những người ở Kính Dương thôn náo nhiệt lên, ai cũng mừng rỡ, không dám làm ồn để làm phiền Lý Thông Nhai, Lê Xuyên khẩu thì u ám không còn sức sống, hai làng còn lại càng thêm lo âu.

Chẳng bao lâu, Kính Dương thôn và Lê Đạo khẩu đều kiểm tra xong, quả nhiên không còn ai có Linh khiếu.

"Lê Kính thôn!"

Lý Thông Nhai nhìn xuống đám trẻ con bên dưới, Lý Huyền Tuyên đương nhiên không có ở đó, đứa bé mới ba tuổi, thân thể chưa phát triển đủ, ít nhất phải đến bảy tuổi mới có thể biết được có Linh khiếu hay không. ( Lý Huyền Tuyên là cháu của Lý Mộc Điền , con của Lý Trường Hồ đã chết )

Cuối cùng đến lượt đám trẻ con ở thôn mình, Lý Diệp Sinh nhướn mày, bắt đầu gọi tên.

"Nếu không phải trước đó Thông Nhai ca kiểm tra trước cho ta rồi, ta còn muốn lên thử xem sao!"

Lý Diệp Sinh vừa gọi tên to tiếng, vừa oán trách trong lòng.

"Diệp Thu Dương!"

Bên dưới cha của Diệp Thu Dương, Diệp Thừa Phúc, cả người run rẩy, hai chân như mềm ra, đôi mắt chăm chú nhìn vào đứa con trai tám chín tuổi của mình, trong lòng không ngừng an ủi bản thân:

"Ta Diệp gia cũng là một chi tộc của Lý gia, nhất định có chút tiên duyên trên người. . ."

Nhìn Lý Thông Nhai đặt tay lên vai Diệp Thu Dương, Diệp Thừa Phúc nhắm mắt lại, quyết đoán ngồi xuống cát, lắng tai nghe.