An Chá Ngôn điều tức xong, chậm rãi bước xuống từ tảng đá trên đỉnh núi. Trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng, mái tóc hoa râm, trông già hơn An Chá Ngôn mười mấy tuổi. Người này đang yên lặng điều tức. An Chá Ngôn đến gần, người trung niên mở mắt, cung kính nói:
"Tiền bối."
An Chá Ngôn chỉ gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bã. Người trung niên nhướn mày, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nhiên tươi cười, hỏi:
"Lại bị phu nhân đuổi ra ngoài sao?"
"Haiz!"
An Chá Ngôn lắc đầu, cười khổ đáp:
"Đừng cười tôi, đạo huynh. Phi Nhược mọi thứ đều tốt, chỉ có tính tình quá bá đạo..."
Điền Hữu Đạo cười nhẹ hai tiếng, hắn đối với vị gia chủ An gia trước đây này có chút hảo cảm, chỉ là ngày thường nhiều người phức tạp, không quá thân thiết.
"Phi Nhược là người có bản lĩnh, cũng rất có dã tâm."
Lý gia đã nhiều lần tìm vợ cho An Chá Ngôn trong trấn, nhưng hầu hết các cô gái có linh khiếu đều đã có hôn ước, thậm chí Lý Uyên Vân cũng suýt không lấy được vợ có linh khiếu, huống chi An Chá Ngôn đã từng là một hàng sĩ nổi tiếng tàn bạo. Cuối cùng, quanh đi quẩn lại hắn đã kết hôn với Lý Phi Nhược.
( dành cho bạn nào quên , xếp vai vế Lý Phi Nhược là cô cô của Lý Uyên Tu, bị gả đi nằm vùng ở Sơn Việt, làm phi của sơn Việt Vương Mộc Tiêu Man )
Lý Phi Nhược từng là vợ của Sơn Việt vương, lập được nhiều công lao ở đó, sau lại làm Chấp sự ở Lê Xuyên khẩu. Bà có dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý. An Chá Ngôn tuy là tu sĩ Luyện Khí, nhưng sau biến cố diệt môn tính tình lại nên ôn hòa hiền hậu, bị Lý Phi Nhược quản lý chặt chẽ. Tuy ngoài miệng nói đùa, nhưng cuộc sống vợ chồng của họ cũng coi như êm ấm.
An Chá Ngôn cười hắc hắc, không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn hỏi ngược lại:
"Ta thấy Điền huynh có vẻ buồn phiền, không biết có chuyện gì không vui?"
"Tuổi đã quá năm mươi, những thú vui trên đời đã trải qua hết rồi. Cũng may trước sáu mươi tuổi đã miễn cưỡng đạt đến đỉnh phong Thai Tức, còn có gì phải buồn phiền... Chỉ là con cháu không nên người mà thôi."
Nói đến chủ đề này, An Chá Ngôn có chút ngượng ngùng, nói nhỏ:
"Đạo huynh cũng đừng quá lo lắng, đôi khi hồ đồ lại có phúc của hồ đồ, con cháu quá xuất chúng cũng chưa chắc đã là chuyện tốt."
Điền Hữu Đạo im lặng. Hai người đang ngồi trên đỉnh núi, bỗng có một người mặc trường bào, đeo trường kiếm bên hông, khuôn mặt trầm ổn, từ dưới chân núi đi lên. Đó là Trần Đông Hà.
Trần Đông Hà có vẻ mệt mỏi, như vừa trở về từ nơi xa. Cả hai người đều đứng dậy chắp tay chào, Trần Đông Hà cũng đáp lễ lại. An Chá Ngôn cười hỏi:
"Đông Hà, ngươi đi đâu vậy?"
Trần Đông Hà phủi phủi áo bào, bụi đất rơi xuống. Áo bào sạch sẽ rồi mới ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh, cầm chén ngọc uống một ngụm, rồi hơi ngạc nhiên hỏi:
"Lần này ta về núi, nghe nói Điền Trọng Thanh đã chủ động xin đi, dẫn theo một đám đệ tử Điền thị sang Đông Sơn Việt, còn hứa hẹn sản lượng linh mễ sáu trăm cân. Cữu phụ... đây là có ý gì?"
Điền Hữu Đạo lắc đầu nhẹ, thở dài đáp:
"Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, chỉ là đám con cháu không nên người mà thôi."
Thấy Điền Hữu Đạo không muốn nói nhiều, Trần Đông Hà dừng lại một chút, rồi nói bằng giọng ôn hòa:
"Đông Hà xin mạn phép nói một câu, con cháu quý tộc tuy ương ngạnh, nhưng có một đời như vậy cũng là chuyện tốt..."
Điền Hữu Đạo nhíu mày ra hiệu Trần Đông Hà nói tiếp. Trần Đông Hà khẽ gật đầu, nói nhỏ:
"Mỗi ngày ở trong trấn, ta đều thấy đám con cháu Điền thị chọi gà đua chó, ngang ngược càn rỡ, ta thật sự lo lắng thay cho cữu phụ! Chuyện hôm nay tuy khiến Điền thị mất mặt, nhưng chưa chắc không phải tránh được họa lớn hơn, thật sự là một điều may mắn!"
Lời an ủi này khiến Điền Hữu Đạo cảm thấy yên lòng hơn, nhưng ông vẫn cau mày, thở dài:
"Đông Hà nói rất có lý, Trọng Thanh cũng không tệ, ta có thể yên tâm. Chỉ sợ mấy đứa vô dụng như Điền Vinh sẽ gây ra họa lớn!"
Điền Hữu Đạo phất tay áo, đứng dậy, dường như đã quyết định, trầm giọng nói:
"Lão phu sẽ lập tức bế quan đột phá, không cần chuẩn bị gì thêm nữa, ở trên núi ta luôn không yên tâm, sớm đột phá xuống núi, cũng có thể trông chừng chúng nó!"
Nói xong, ông ta cúi chào Trần Đông Hà và An Chá Ngôn, vẫy tay đi vào động phủ Linh Tuyền. Khi cánh cửa đá đóng lại, Trần Đông Hà đặt chén ngọc xuống, nhìn An Trạch Ngôn đang ngây người ngồi đó, nhẹ nhàng nói:
"Tiếp tục tu luyện thôi."
-----------------
Úc Ngọc Phong cưỡi gió bay một hồi, với tốc độ nhanh như chớp của Trúc Cơ, trong nháy mắt đã ra khỏi địa giới của Úc gia, vượt qua An gia dài và hẹp, đi ngang qua địa giới của Lý gia.
Bên dưới, khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, cảnh tượng sáng sớm náo nhiệt hiện ra vô cùng phồn vinh. Úc Ngọc Phong thấy vậy, trong lòng không khỏi xúc động, bấm đốt ngón tay tính toán, âm thầm nảy ra ý định, chậm rãi nói:
"Thủ đoạn nuôi nhốt phàm nhân của Lý gia này thật sự là cao siêu. Vùng đất ngoại vi Đại Lê sơn vốn không màu mỡ, vậy mà có thể nuôi sống nhiều phàm nhân như vậy. Nếu như dùng họ để phục dụng ( ý là giết để hấp thu khí huyết ), chẳng những có thể chữa khỏi vết thương trên tay ta, thậm chí có thể giúp ta tiến thêm một bước!"
Úc Ngọc Phong trong lòng xao động không thôi, nhưng vẫn phân biệt được nặng nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
"Nếu không phải có kiếm tiên bảo hộ, sao có thể để món ngon này lọt khỏi tầm mắt? Hiện tại vẫn nên lấy cơ duyên đó trước... Đợi ta đột phá Tử Phủ, lập tức đầu quân cho Thanh Trì tông, chẳng lẽ lại thiếu được một hai mươi vạn phàm nhân này sao?"
Nghĩ đến đây, Úc Ngọc Phong trong lòng vui sướng, không khỏi tăng tốc, nhanh chóng bay qua địa giới của Lý gia, đi dọc theo Cổ Lê đạo về phía tây. Cảm giác chỉ dẫn huyền bí trong lòng càng lúc càng rõ ràng, Úc Ngọc Phong trong lòng chấn động, theo pháp lực dần được gia trì, vết kiếm giữa hai lòng bàn tay lại bắt đầu âm ỉ đau nhức, kích thích hắn gần như muốn kêu gào.
Úc Ngọc Phong không hề chú ý đến phản ứng bất thường của mình, cưỡi gió đáp xuống ngọn đồi nhỏ đó. Ai ngờ trong nháy mắt bên tai ù ù nổ vang, từng đạo pháp quang bay lên, một màn chắn trắng xóa bao phủ cả đất trời. Úc Ngọc Phong đầu óc trống rỗng, hét lớn:
"Ai dám cản đường ta?! Cướp đoạt cơ duyên của ta!"
"Hừ!"
Một tiếng cười lạnh từ trên không truyền đến, giọng nói như sấm rền vang lên bên tai Úc Ngọc Phong.
"Sắp chết đến nơi rồi, còn chìm đắm trong thần thông thuật pháp mà không tự biết, Úc Ngọc Phong, ngươi thật sự là một tên phế vật tự cao tự đại!"
Câu nói này như sấm sét vang lên bên tai Úc Ngọc Phong, đôi mắt đục ngầu cuối cùng cũng bừng tỉnh. Úc Ngọc Phong như vừa trải qua một giấc mộng lớn, lạnh lùng rùng mình một cái, những việc làm trong nửa ngày qua lần lượt hiện lên trong đầu. Úc Ngọc Phong lẩm bẩm:
"Ta thế nhưng là Úc gia Lão tổ, có giao tình với Nguyên Ô phong! Trong nhà ta có con cháu Úc Mộ Tiên đang tu hành trong phong, chính là đệ tử chân truyền của Chân nhân, các ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng!"
Bên trong pháp trận vẫn không có ai đáp lại hắn. Ba thân ảnh chậm rãi bay lên, Úc Ngọc Phong hơi sững sờ, thần thức khẽ quét qua, sự sợ hãi lập tức bao trùm lấy hắn. Hắn lùi lại mấy bước, phát hiện ra rằng giữa đất trời, xung quanh, mọi phương hướng đều bị pháp trận bao phủ. Úc Ngọc Phong cuối cùng cũng bị hành vi mông lung của chính mình làm cho chấn kinh, thấp giọng nói:
"Thuật pháp... Không, là Thần thông... Vị Tử Phủ nào, vị Tử Phủ nào muốn giết ta?"
* PS: có lỗi gì thì để lại dưới phần bình luận nha các bạn. Mệt quá dịch không chuẩn lắm ...zzzzz