Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 241: Phá trận



 

 

 

 

An Chá Ngôn đang ngồi trên đỉnh núi ngâm nga bài hát, ngắm trăng sáng, trước mặt có một chiếc bàn nhỏ bày một bình rượu và hai món ăn. Hắn nhấm nháp vài miếng, thở dài một hơi, rồi ngồi lặng lẽ.

Khi còn ở An gia, An Chá Ngôn nắm đại quyền trong tay, uy phong lẫm liệt, nhưng những món ăn như tay gấu yêu thú, cá linh thanh nước ngọt ngào, ăn vào miệng đều thấy nhạt nhẽo, vô vị. Bây giờ, những món ăn bình dị lại ngon hơn trước, cuộc sống cũng thư thái hơn.

An Chá Ngôn nghĩ đến đây, không khỏi tự cười nhạo một tiếng. Bỗng nhiên, một người hầu vội vã chạy tới, xách theo chiếc đèn lồng lung lay, thở hổn hển, liên tục nói:

"Lão gia... Lão gia...!"

"Hả?"

An Chá Ngôn nhìn bộ dạng của người hầu không khỏi có chút giật mình, thấp giọng nói:

"Là phu nhân..."

"Không phải!"

Người hầu lắc đầu lia lịa, đáp:

"Chủ gia truyền lời, Úc Ngọc Phong của Úc gia đã chết, Lão tổ đột phá Trúc Cơ, chuẩn bị phát binh Hoa Trung sơn, đoạt lại cơ nghiệp!"

"Cái gì?!"

An Chá Ngôn không thể tin được ngẩng đầu lên, trong phút chốc vô cùng chấn động, hai chân run rẩy, ngơ ngác không biết nói gì. Đợi đến khi người hầu gọi hai tiếng, hắn mới rơi lệ, cười lớn.

"Mẹ kiếp... Lý Thông Nhai đúng là thiên tài, tuyệt vời ông mặt trời , đệt mẹ nó ..." ( câu này không phải tui dịch ~_~" )

Lúc này tâm trạng hắn ta kích động, đến cả xưng hô cũng quên mất, nhảy xuống từ tảng đá, một cước đá bay cánh cửa lớn màu nâu đỏ, hét lớn:

"Trần Đông Hà! Trần Đông Hà!"

Trần Đông Hà đang cầm kiếm suy nghĩ, không ngờ An Chá Ngôn xông vào với khí thế hung hăng, còn tưởng rằng tên hỗn đản này muốn làm phản, nhất thời như lâm đại địch, cầm kiếm thủ thế. Ai ngờ An Chá Ngôn vừa cười vừa khóc, mắng:

"Còn luyện kiếm cái mẹ gì nữa, đi đánh nhau thôi!"

Thấy Trần Đông Hà vẻ mặt hoang mang, An Chá Ngôn vội vàng kể lại tin tức, lập tức khiến Trần Đông Hà vui mừng khôn xiết. Hắn biết Lý Thông Nhai đã đột phá Trúc Cơ, nhưng không ngờ Úc Ngọc Phong lại chết dễ dàng như vậy ở bên ngoài. Hắn vội vàng gật đầu, cùng nhau bay lên trời, thấy một đội giáp sĩ đang đi qua trong trấn, lưỡi đao sáng loáng dưới ánh lửa.

Hai người dừng lại một chút, thấy một thanh niên cầm cung vàng đến, mặt mày sắc bén, mặc trang phục gọn gàng mạnh mẽ. Hai người vội vàng chắp tay, nói:

"Huyền Phong / đại nhân."

Lý Huyền Phong khẽ gật đầu đáp:

"An gia có hai ngọn núi chính, một là Ngọc Đình sơn, chính là tổ mạch, hai là Hoa Trung sơn, là nơi năm xưa lấy được từ Cấp gia. Các ngươi đi cùng ta đến Ngọc Đình sơn, chiếm lấy nó, còn Hoa Trung sơn giao cho lão tổ và những người khác."

An Chá Ngôn đương nhiên rất rõ ràng về điều này, liền vội vàng gật đầu. Trần Đông Hà khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

"Việc này rất tốt, chỉ là tôi nghe nói Úc gia đã bố trí tu sĩ canh giữ ở An gia. Nếu đi như vậy, chẳng phải sẽ trực tiếp đối đầu với Úc gia, trực tiếp trở mặt, kết thành tử thù hay sao."

Lý Huyền Phong lắc đầu, cười nói:

"Ha ha ha, chúng ta nhận lời mời của Chá Ngôn huynh, trừ bỏ những kẻ nghịch của An Gia ,vãn hồi trật tự, vốn đã đứng về phía chính nghĩa. Còn về tu sĩ của Úc gia, chúng ta chưa từng thấy qua, chẳng qua là tán tu được An Chá Vũ mời đến mà thôi."

“Đúng vậy.”

Từ trên trời chậm rãi đáp xuống một người, áo bào phần phật, mặt mày giống Lý Thông Nhai đến bảy phần, bên hông đeo kiếm, chính là con trai của ông, Lý Huyền Lĩnh. Nghe vậy, Lý Huyền Lĩnh khẽ gật đầu, tiếp lời:

"Mấy năm nay, các gia tộc ở bờ đông xôn xao náo loạn, vốn vừa hận vừa sợ Úc gia, bọn họ không ngừng bị đàn áp. Úc Mộ Cao sợ kích động sự phẩn nộ của công chúng, nên chưa từng trực tiếp chiếm đoạt An gia, mà chỉ vỗ về an ủi. Giờ đây, chúng ta có thẩm quyền chính thống, minh bạch trong tay, chỉ cần hành động nhanh chóng, Úc gia không còn Úc Ngọc Phong, sẽ không dám nói gì ."

Trần Đông Hà gật đầu. Sau khi nhóm người trao đổi một hồi, Lý Huyền Phong mang theo hai người cưỡi gió mà đi. Lý Huyền Lĩnh bay trên không trung, anh trai Lý Huyền Tuyên cưỡi gió cùng lên, thấp giọng nói:

"Lĩnh đệ thấy An Chá Ngôn có trung thực không?"

"Bề ngoài thì phục tùng, trong lòng không biết nghĩ gì."

Lý Huyền Lĩnh đáp một câu, thấy Lý Huyền Tuyên khẽ nhíu mày, nói:

"Chúng ta đã gã Phi Nhược cho hắn , lại hứa cho hắn tự do hành động, hắn không nên sợ chúng ta dùng xong rồi bỏ."

"Luyện Khí Lục tầng, trên hồ vẫn có chút giá trị, hắn hiểu được tác dụng của mình."

Lý Huyền Lĩnh lắc đầu và lao đi cùng Lý Huyền Tuyên trong gió. Hoa Trung sơn đã hiện ra ở phía xa, núi non trùng điệp, trận pháp phát ra những gợn sóng ánh sáng trắng.

Trên không trung Hoa Trung sơn.

Lý Thông Nhai đứng trên không, tiếng la hét và tiếng khóc vang vọng từ trận pháp bên dưới, những đốm lửa chập chờn trên núi, nhìn xuống phía dưới có chút dày đặc, nhìn qua pháp quang lưu chuyển của trận pháp, hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

"Đây là lần thứ mấy rồi."

Những linh mạch trên hồ này, chưa đến trăm năm đã chứng kiến bao nhiêu cuộc tàn sát, bao nhiêu cuộc chiến tranh. Vạn gia bị Cấp gia tiêu diệt, Cấp gia bị Lư gia tiêu diệt, Lư gia lại bị chia rẽ, cuối cùng là Lý Thông Nhai bước lên ngọn núi này.

"Haiz..."

Từng con thủy giao long óng ánh trong suốt từ dưới chân hắn trồi lên, leo từ bên hông lên ngực, rồi từ cổ dâng lên, nhảy múa xung quanh. Đôi bàn tay của hắn nắm lấy chuôi kiếm, thanh pháp kiếm bình thường từng chút một ra khỏi vỏ, để lộ thân kiếm trắng như tuyết và những đường vân huyền ảo.

Lý Thông Nhai cẩn trọng đến mức nào, xưa nay không dám khinh suất, hắn không bao giờ chơi trò vây công tu sĩ Luyện Khí, áp chế tu sĩ Trúc Cơ, để cho địch nhân thong thả chờ viện binh đến. Hắn vừa lên đã toàn lực ứng phó, rút kiếm ra. «Nguyệt Khuyết Kiếm Điển» vẫn chưa đủ tinh thông, nhưng một thức Nguyệt Khuyết Kiếm Hồ này đã luyện bốn mươi năm, từ khi bước vào Trúc Cơ đến nay vẫn chưa từng toàn lực rút kiếm, hôm nay nóng lòng không đợi được, dồn hết một phần mười pháp lực vào.

"Keng!"

Lý Thông Nhai chậm rãi nhắm mắt, toàn lực thúc đẩy 『Hạo Hãn Hải』. Kiếm khí và pháp lực bùng lên trong một nhát kiếm, thật lâu sau mới mạnh mẽ rút kiếm , lộ ra một đạo kiếm quang trắng như tuyết, lớn như cánh buồm, nhanh như chớp, trong chớp mắt đã xuyên qua giữa đất trời.

"Ầm!"

Đại trận phía dưới lập tức nổ tung, rung động không ngừng, phát ra tiếng ma sát ken két, dần dần hiện ra một lỗ thủng lớn, xuyên qua cả ngọn núi lớn, trên đó có thể nhìn thấy cả đài cao lầu các.

Lỗ thủng đó chập chờn, chỉ lóe lên vài hơi rồi tan biến giữa đất trời. Kiếm khí còn dư uy, Lý Thông Nhai tâm niệm vừa động, hóa thành những hạt mưa xuân li ti, rơi xuống sườn núi.

"Uy lực cũng không tệ!"

Lý Thông Nhai phá trận xong, trong lòng chấn động, kiếm khí trên thanh pháp kiếm trong tay không ngừng nhảy múa, có ý biến đổi hình thái, hắn lập tức vui mừng, thầm nghĩ:

"Bình cảnh ở Kiếm Khí đã nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có dấu hiệu đột phá kiếm nguyên rồi!"

Phía dưới, tu sĩ của Úc gia và An gia mới mặc quần áo, cầm đao kiếm, vội vã chạy ra khỏi sân. Đại trận trên núi đã ầm ầm sụp đổ, hóa thành những đốm sáng trắng rồi tan biến. Mọi người nhìn nhau, ngơ ngác nhìn thanh pháp kiếm tỏa ra ánh sáng lung linh trên bầu trời.

Đợi đến khi những hạt mưa xuân lạnh lẽo xuyên qua rừng cây, rơi xuống mặt, lạnh buốt như băng, mới có người đánh rơi pháp khí, quỳ xuống đất, khóc lóc nói:

"Còn đánh cái gì nữa chứ!"

"Đây là tiên tu Trúc Cơ! Đây là tiên tu Trúc Cơ! Úc Tiêu Quý không đến, chúng ta lấy gì để chống lại!"

Không chỉ tu sĩ An gia trên núi, mà ngay cả tu sĩ Thai Tức của Lý gia phía dưới cũng sửng sốt một hồi. Không ngờ trận pháp của địch nhân trong nháy mắt đã bị phá hủy hoàn toàn. Họ vừa mừng vừa sợ nhìn thân ảnh lơ lững giữa không trung, hô to "Lão tổ vạn tuế", rồi xông thẳng vào trận.

Các tu sĩ trên Hoa Trung sơn hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, tu sĩ Úc gia còn cố gắng chống cự, hô to khẩu hiệu của Úc gia. Tu sĩ Lý gia đã sớm được phân phó, chỉ coi họ như tán tu, loạn đao chém chết tại chổ , còn tu sĩ An gia thì vứt bỏ pháp khí quỳ xuống, chỉ biết kêu xin tha mạng.