Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 256: Bạn cũ tương kiến



 

 

 


Nửa tháng sau biến động dữ dội tại Lý gia, bầu không khí trên hồ thu càng trở nên u ám và tĩnh lặng. Nước hồ phẳng lặng như gương, in bóng những cánh sen hồng rực rỡ. Sương sớm se se lạnh đã bắt đầu bao trùm bờ hồ.

Phí gia được lợi nhất , núp ở bờ bắc im lặng không một tiếng động. Tưởng Hợp Càn cũng lo sợ trước sự trả thù của Úc Tiêu Quý và Úc Ngọc Phong nên ẩn náu bờ đông, thỉnh thoảng mới xuất hiện. Úc gia đang âm thầm liếm láp vết thương ở góc tối. Nhìn chung, bầu không khí lúc này khá yên bình, ngoại trừ những tàn tích của Phường thị vẫn còn lưu lại dấu vết của trận chiến,cảnh sắc thanh bình đến lạ thường.

“Chuyện thế nào rồi?”

Úc Mộ Cao ngồi trên vị trí cao nhất trong đại điện, vẻ mặt mệt mỏi, thần sắc phiền muộn. Tuy nhiên, giọng nói của hắn lại có một chút nhẹ nhàng. Hắn một đưa tay lên trán, tay kia gõ nhẹ lên chiếc bàn gỗ . Trên bàn là một phong thư mới được niêm phong. Hắn nhìn xuống những người bên dưới và hỏi:

"Trưởng lão Tiêu Âu xác thực đã thân tử . Chúng ta có thể danh chính ngôn thuận tước đoạt tài sản của bọn hắn với tội danh thông đồng với địch, sẽ không ai phản đối gì."

Người bên dưới đáp lời, Úc Mộ Cao lộ vẻ mặt không còn kiên nhẫn. Úc Tiêu Âu cũng là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ. Ban đầu, Úc Mộ Cao muốn cho đám người vô dụng này chết thảm hơn một chút tại Lê Kính sơn, nhưng không ngờ Phí gia lại phá vỡ trận Ngọc Đình Thú Nhất, khiến Úc Tiêu Âu cũng thiệt mạng.

Cái chết của nhiều thành viên dòng chính và tu sĩ của Úc gia tại Phường thị đã khiến cho địa phương và nội tộc rung chuyển dữ dội. Úc Mộ Cao lấy cái chết của Úc Tiêu Âu, với tư cách là trưởng lão cũ của tộc, để trừng phạt các thúc bá và huynh đệ, dọn dẹp nội bộ, loại bỏ những kẻ vô dụng. Nhờ vậy, Úc gia từ trên xuống dưới toát lên sức sống mới mẻ chưa từng có.

"Cũng tốt, không cần phải thuyết phục phụ thân từ bỏ Phường thị nữa."

Mặc dù mất đi Phường thị, Úc Mộ Cao lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn dòng chữ "Thanh Trì" trên phong thư trong tay, hắn thầm nghĩ:

"Lão tổ chắc chắn không thể quay về... Phụ thân cũng đang bế quan tu luyện. Cuối cùng, gia tộc cũng thuộc về tay ta. Vắng bóng đám ngu ngốc kia, mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Ngoài số tài nguyên chảy vào tay các thúc bá huynh đệ, Úc gia còn phải cống nạp cho môn phái và cung phụng Úc Ngọc Phong. Giờ đây, hai gánh nặng đó đã được gỡ bỏ, Úc Mộ Cao cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Hắn biết rằng Úc Ngọc Phong có khả năng cao sẽ chết, hắn không cảm thấy quá buồn vì điều này mà chỉ thở dài.

"Giá như ta đã loại bỏ những kẻ này cách đây bốn mươi năm, phụ thân và Lão tổ cũng không cần phải điên cuồng lao vào những nghi lễ tế máu và hội họp vô nghĩa. Nếu mọi thứ đều nằm trong tầm tay ta, đều nghe theo ta, sao phải chịu thiệt lớn như vậy!"

Úc Mộ Cao nhìn xuống những tu sĩ trẻ tuổi bên dưới, lòng tràn đầy tự tin. Trước đây, Úc gia tuy hùng mạnh nhưng quyền lực lại bị phân chia xâu xé ,còn bị Úc Ngọc Phong bòn rút tài nguyên, Úc Mộ Cao cũng phải bất lực cúi đầu nghe lệnh. Giờ đây, Úc gia tuy không còn lớn mạnh như trước nhưng lại hoàn toàn do Úc Mộ Cao nắm giữ.

"Hai năm chỉnh đốn... Chỉ cần Mộ Tiên còn trên Nguyên Ô phong, ta hoàn toàn có thể chơi đùa với Lý Huyền Tuyên và Phí Dật Hòa."

Úc Mộ Cao từ từ buông tay khỏi tờ giấy viết thư, chăm chú nhìn những dòng chữ trong thư, dùng bút son nhẹ nhàng vẽ thêm. Ánh nắng mùa thu ấm áp rực rỡ chiếu xuống trang giấy, phản chiếu màu đỏ tươi của mực như máu.

"Chục năm rồi không về, cũng không có thư từ... Sư tôn từng nói Nam Cương Yêu Vương thích ăn Nguyệt Hoa, e rằng đã không còn sống nữa."

"Sư huynh đã đi đến hồ... Ta sẽ bế quan tu luyện, Trúc Cơ đang ở ngay trước mắt."

 

( Chuyện của Lý Xích Kính e rằng đã bại lộ )

------------------

"Huyền Phong huynh! Nghe tin tiền bối Thông Nhai của Quý tộc đã đột phá Trúc Cơ, quả là đáng mừng! Xin chúc mừng !"

Lưu Trường Điệt cưỡi gió lướt tới một cách ung dung, nhìn thấy Kim Canh trường cung tỏa sáng rực rỡ sau lưng Lý Huyền Phong. Hắn ta hai mắt sáng rỡ, miệng thì chúc mừng nhưng trong lòng thầm nghĩ:

"Cung này chính là Kim Canh! Kiếp trước, khi Thanh Trì tông gia cố trận pháp khi bị yêu vật tấn công, ta chỉ thấy vầng hào quang kim sắc chứ không thấy rõ hình dáng của cung. Hôm nay mới được mở rộng tầm mắt!"

( P/s Lưu Trường Điệt là nhân vật xuyên không , hoặc chuyển thế trùng sinh , ở đây tác giả không nói rõ, chắc phải chờ đến những chương sau xem tác giả giải thích như thế nào )

Lý Huyền Phong cười ha ha, đáp:

"Trường Điệt huynh luôn cập nhật tin tức nhanh nhạy, quả là khách khí quá rồi ."

Lưu Trường Điệt chỉ mong muốn được chiêm ngưỡng khí thế của Lý Huyền Phong, dĩ nhiên đã là Luyện Khí Thất tầng. Hắn ta vừa ngưỡng mộ vừa thán phục, chúc mừng nói:

"Huyền Phong huynh vẫn chưa đến ba mươi lăm tuổi ? Đã đạt Luyện Khí Thất tầng, chỉ e rằng bốn mươi năm năm mươi tuổi liền có thể thử đột phá Trúc Cơ!"

Lý Huyền Phong chỉ cười mà không nói, lông mày nhếch lên một cách sắc bén, đáp:

"Trường Điệt huynh cũng không hề chậm chạp, hôm nay đã là Luyện Khí Lục tầng, Trúc Cơ cũng có hi vọng."

Hai người lẫn nhau khen ngợi, Hoa Thiên sơn đã hiện ra dưới chân. Lý Huyền Phong dẫn Lưu Trường Điệt vào viện, trước mặt họ là một thiếu niên mặc áo đen, bước chân nhẹ nhàng, chắp tay nói:

"Vãn bối xin ra mắt tiền bối!"

Thiếu niên toàn thân áo đen, khuôn mặt đoan chính, mắt hẹp dài, toát lên vẻ hung lệ. Hắn chính là Lý Uyên Giao. Lưu Trường Điệt sao có thể không nhận ra, sắc mặt ngạc nhiên, suýt thốt lên "Giao huynh" nhưng lại kìm nén. Lý Huyền Phong giới thiệu:

"Vị này là con trai của huynh trưởng Lý Huyền Tuyên, tên là Lý Uyên Giao, hiện đang tu luyện trên Hoa Thiên sơn!"

Gặp lại người thiếu niên trước mặt, lòng Lưu Trường Điệt vừa bối rối vừa vui mừng như gặp lại bạn cũ. Hắn vội vàng nở nụ cười và nói:

"Đừng xưng tiền bối! Ta thấy phong độ phi phàm của Uyên Giao, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Chúng ta nên xưng hô ngang hàng... xưng hô ngang hàng..."

Lý Huyền Phong lộ vẻ mặt hơi khó xử. Hắn và Lưu Trường Điệt xưng huynh gọi đệ, nhưng Lưu Trường Điệt lại muốn ngang hàng với Lý Uyên Giao. Chuyện này chẳng phải là muốn đảo lộn thứ bậc hay sao? Sau một lúc im lặng, Lý Uyên Giao mới đến Hoa Thiên sơn nên càng thêm hoang mang, liên tục nói không dám.

Lưu Trường Điệt nài nỉ không được, đành nói:

"Huyền Phong huynh cứ ở đây, ta và Uyên Giao huynh riêng tư xưng hô ngang hàng là được."

Lý Huyền Phong đành gật đầu, truyền âm cho Lý Uyên Giao:

"Lưu Trường Điệt tính tình tốt, trình độ trận pháp cũng cao siêu, chỉ là con người này có phần kỳ quặc. Nếu không ảnh hưởng đến đại cục thì cứ theo hắn ta đi."

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, hạ nhân dâng trà nước lên. Lý Huyền Phong không muốn vòng vo tam quốc, đi thẳng vào vấn đề chính:

"Đạo hữu Trường Điệt, nếu muốn bày trận trên Hoa Thiên sơn này, sử dụng địa mạch và linh khí nơi đây, đại khái có thể tạo ra trận pháp uy lực cỡ nào? Và cần tốn hao bao nhiêu linh thạch?"

Lưu Trường Điệt gật đầu, đáp:

"Trước đây vài năm, khi ta bố trí trận Nhật Nghi Huyền Quang trên Lê Kính sơn, đã có dịp quan sát kỹ địa mạch nơi đây. Địa mạch Hoa Thiên sơn thiếu hụt, lại thấp trũng, chỉ có thể bố trí trận pháp ngăn cản tu sĩ Luyện Khí Đỉnh phong."

Hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp:

"Ngày xưa ta còn tự tin đinh ninh rằng mình có thể sánh vai Vạn Hoa Thiên. Nhưng giờ đây, sau khi nhìn tận mắt Hoa Thiên sơn, ta mới nhận ra rằng tu vi trận pháp của Vạn Hoa Thiên cao hơn ta nhiều. Nếu là ta bố trí trận pháp trên Hoa Thiên sơn, nó chỉ có thể ngăn cản tu sĩ Luyện Khí Hậu kỳ, và chỉ có thể trụ được tối đa một nén hương trước mặt tu sĩ Trúc Cơ."

Lý Huyền Phong tính toán trong lòng khoảng cách từ Lê Kính sơn đến Hoa Thiên sơn, một nén hương là quá đủ. Hắn liền hỏi:

"Một nén hương là đủ rồi. Vậy cần bao nhiêu Linh thạch?"

Lưu Trường Điệt thấy Lý Huyền Phong đồng ý, lúc này mới gật đầu nói:

"Nếu Quý tộc không có nhiều Trận kỳ, chỉ có thể dùng Trận bàn để bày trận. Với Vạn Hoa Thiên châu ngọc ở đây, Trường Điệt xin phép được sử dụng địa tỏa Hoa Thiên để bố trí trận pháp. Ước tính sẽ cần khoảng năm sáu mươi viên Linh thạch."

Lý Huyền Phong không phải là thiếu niên thiếu kinh nghiệm, đương nhiên hiểu được con số này cao ngất ngưởng đến mức nào.Hắn chỉ nhíu mày hỏi:

"Vậy nếu ta chi trả năm sáu mươi viên Linh thạch, huynh có thể thu hồi vốn được không?"