Lĩnh Hải quận vốn là địa bàn của Vu gia. Sau khi Thanh Trì tông thôn tính nơi này, Vu gia buộc phải thay đổi cờ xí, quy phục Thanh Trì tông. Nhiều vị trưởng lão của Vu gia ở Thanh Trì tông nên Vu gia nắm giữ hơn phân nửa địa bàn, tiếp tục củng cố vị thế bá chủ Lĩnh Hải quận.
Tuy nhiên, sau khi vài đời trưởng lão qua đời, Vu gia ngày càng suy yếu, dần dần rơi vào cảnh lụi tàn. Mãi đến khi thiên tài Vu Vũ Tiết xuất hiện Vu gia mới có dấu hiệu chấn hưng, nhưng lại bất ngờ qua đời tại Nam Cương, nhánh chính Vu gia cũng theo đó sụp đổ. Các nhánh phụ còn lại liên kết với các thế lực khác, tự thành lập thế lực riêng, tuy vẫn mang danh Vu gia nhưng thực tế đã ly khai, tự tung tự tác.
May mắn thay, Lĩnh Hải quận nằm ở vị trí Đông Nam, không có kẻ thù bên ngoài, Thanh Trì tông cũng không cho phép các thế gia khác xâm phạm, Vu gia Lĩnh Hải dù chia năm xẻ bảy, nội bộ tranh giành quyền lực vẫn duy trì được trật tự trong suốt trăm năm qua.
Trên đại lộ tấp nập, bóng người qua lại như mắc cửi.
Thi thoảng có gánh hàng rong, kẻ buôn bán lướt qua trên lưng ngựa, lừa thồ. Bên vệ đường, một thiếu niên áo lam rách rưới đang ngồi xổm. Mặt cậu trắng bệch, môi đỏ thắm, ánh mắt sắc sảo quét nhìn những người đi đường qua lại. Bỗng nhiên, cậu mở lời hỏi:
"Sư phụ, người tu hành Tử Phủ Kim Đan, họ tu luyện cái gì vậy ạ?"
Từ đám người đi đường, một lão nông đầu đầy mồ hôi rịn ra, cả người nồng nặc mùi hôi hám. Tiến đến ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, lộ hàm răng vàng ố, trả lời:
"Tử Phủ Kim Đan đạo... Loại tu hành này ư? Chẳng ra gì đâu! Toàn là ăn thịt người, thích luyện pháp thuật, luyện đan hái khí, đùa cợt với sinh mạng người khác, chẳng có gì tốt đẹp cả!"
Thiếu niên cau mày, hỏi lại:
“Con đường này tu luyện tính kim? Cầu mong bản thân trường tồn, tự nhiên là phải dùng mọi cách.”
Lão nông cười khẩy, đáp:
"Nếu đã tu luyện số mệnh, Ma Ha Pháp tướng có gì tốt đẹp? Đời đời kiếp kiếp làm nô lệ, năm này qua năm khác hầu hạ Ma Ha, đợi đến khi gặp được tu sĩ Ma Ha Pháp Tướng, con sẽ biết sự tuyệt vọng và bất công trong đó, còn nặng nề hơn cả tu sĩ Tử Phủ Kim Đan đạo!”
Nói xong, lão nông phun nước bọt tung tóe. Thiếu niên che miệng, đáp:
"Ngài có thể đổi cái túi da đi, nó hôi quá!"
Lão nông ngẩn người, như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn quanh, vỗ đùi mắng:
"Cái gì, đồ chó hoang đi đến đây làm gì, suốt ngày mơ hồ!"
Nào ngờ, thiếu niên cũng nhảy lên, đi vài bước rồi quay lại chỗ lão nông, vẻ mặt vẫn bình thản, cười mỉa mai:
"Tu luyện pháp thuật hơn mười năm mà còn để ý đến cái túi da hôi thối này!"
Thiếu niên nhếch miệng, chỉ nói:
"Ngài đúng là sung sướng, thoát khỏi bọn Âm Ti chi nhân, đến đây tung hoành thiên hạ, không ai quản thúc, thật là Tiêu Dao!"
“Mẹ kiếp.”
Lão nông mắng một câu, lẩm bẩm từ trên xuống dưới, đáp:
"Lão đây đã cho chúng nó phần lớn tính kim và số mệnh, còn lại không đủ để luyện Kim Đan, cũng không đủ để tu Ma Ha, chỉ kéo dài hơi tàn thêm một thời gian ngắn ngủi, nào có Tiêu Dao gì!"
"Mà may mắn là thiên số đã thay đổi, nếu hôm nay còn gặp tam tai cửu kiếp, ta e rằng ngay cả kéo dài hơi tàn cũng không được, rơi vào tình cảnh này, thật là nực cười!"
Thiếu niên cười nhạo, đầy vẻ khinh miệt, đáp:
"Ngài nói Sơn Việt Đoan Mộc Khuê đầy thần dị, thiên tài xuất chúng, vậy mà cũng hóa thành tro bụi, ngay cả cơ hội chuyển kiếp cũng không có, ngài còn có thể làm lại thêm một lần nữa, có gì đáng cười?”
Nông phụ cười khì, lộ ra hàm răng vàng ố, hai tay chống nạnh, khoe cánh tay săn chắc, giải thích:
"Hắn tính tình hung hăng, nhất định phải tìm được một loại Kim Đan có thuộc tính đặc biệt, tưởng rằng có tiên nhân hứa hẹn thì nhất định sẽ thành Kim Đan, cuối cùng dẫn đến kết cục này. Hắn không phải là không thể nhẫn nhục cầu toàn, mà là không muốn. Nếu thực sự muốn chiến đấu, hai Âm sai kia chưa chắc đã là đối thủ của hắn."
"Ngay cả sau khi chết biến thành quái vật, hắn cũng suýt thoát khỏi tay hai người đó. Đoan Mộc Khuê là Đại Vu thống trị một thời đại, ta không thể so sánh được."
Thiếu niên gật đầu như suy tư, nông phụ nghiêm mặt nói:
"Nhạn Nhi, không nói chuyện này nữa. Sau khi ta và con liên thủ giết về Thanh Trì tông để trả thù, con báo thù cho mẹ, ta tìm kiếm Đạo cơ thích hợp cho bản thân. Khi hoàn thành tất cả, chúng ta sẽ trốn đi tu luyện, đừng vướng víu vào chuyện này nữa."
Thiếu niên im lặng gật đầu, chỉ hỏi:
“Phải tìm đạo cơ gì?”
Nông phụ dừng lại một lát rồi nói:
"Bỏ qua 『Khê Thượng Ông』 và 『Hạo Hãn hải』 đi. Tiêu Sơ Đình muốn tu luyện Khảm Thủy Thiên Nột Tính giáp tử, hắn ta xảo quyệt, đến lúc đó hắn sẽ xâu ta lên ăn tươi nuốt sống . Trường Tiêu môn và Huyền Nhạc môn Tử Phủ cũng có hy vọng đột phá, không thể đi theo hai con đường đó... Còn Thượng Nguyên Chân nhân, số người có thể tu luyện con đường này thực sự không nhiều."
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Vùng Việt quốc này còn có không ít Lôi tu, nhưng không có Tử Phủ, cũng là hướng đi dễ dàng. Ngươi hãy thử 『Đông Lôi Thanh』 và 『Xuân Kinh Chập』, hai loại Đạo cơ này!"
Thiếu niên gật đầu, hít một hơi, nhẹ nhàng bay lên. Dưới đất, nông phụ vội vàng giơ cao bàn tay nhăn nheo đầy chai sạn, bấm tay tính toán, hét lớn:
"Đi về hướng bắc ba mươi hai dặm, sẽ đến Phường thị của Thanh Trì tông!"
Nghe lời dặn của nông phụ, thiếu niên bay nhanh đến Phường thị Thanh Trì tông. Khi đến nơi, cậu choáng váng trước cảnh tượng hỗn loạn. Huyễn trận bảo vệ Phường thị đã bị phá hủy hoàn toàn, lộ ra những kiến trúc đổ nát và Linh điền tan nát. Tiếng la hét hoảng sợ vang lên khắp nơi.
"Tại sao lại đóng cửa đại trận! Trì sư huynh! Huynh đang làm gì vậy? Mau mở cửa ra! Huynh không sợ bị tông môn trừng phạt sao?" - Một tu sĩ hoảng hốt la lên.
Giữa không trung, một người đàn ông mặc áo xanh tuấn tú nhưng với vẻ mặt điên cuồng đang lơ lửng. Áo bào của hắn ta nhuộm đỏ máu. Hắn ta cười lớn:
"Ha ha ha ha!"
Người tu sĩ kia lao đến định khống chế Trì sư huynh, nhưng Trì sư huynh nhanh chóng rút đao ra và vung vẩy về phía người tu sĩ kia. Người tu sĩ vội vàng dùng Pháp khí để đỡ đòn.
"Ngăn hắn lại!" - Một tiếng quát tháo vang lên.
Pháp khí như chim bay bắn ra , để lại vệt máu đỏ tươi trên không trung. Hai người vốn dĩ ngang tài ngang sức, nhưng Trì sư huynh bỗng nhiên bộc phát sức mạnh kinh hoàng, nhẹ nhàng đánh bay pháp khí của hắn, chém đứt cánh tay của hắn.
Tình huống bất ngờ khiến tu sĩ kia đau đớn tột cùng, kinh hãi tột độ. Cánh tay bị chém đứt như nắm bùn, biến dạng và vươn dài ra, vừa nhảy vừa bay, như một con la phát tình nhảy múa tưng bừng, vồ lấy mặt mình.
"Đây là loại thuật pháp gì vậy?!" - Tu sĩ kia la hét trong tuyệt vọng.
"Sư huynh! Để ta giúp!"
Các tu sĩ Thanh Trì tông đang túc trực bên dưới vội vàng bay lên, nhưng hoàn toàn không kịp ứng cứu, người kia bị bàn tay của chính mình tát một cái bạt tai, đầu quay như con lăn bốn năm vòng, không còn cơ hội sống sót.
"Cái gì!"
Tu sĩ đến cứu nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng. Thi thể của người kia trên không trung rung động dữ dội, một cánh tay còn sót lại mò lên cổ mình, sờ soạng một lúc rồi rút ra một cái đầu lâu trắng toát với cột sống đầy máu. Cái đầu lâu như một thanh kiếm, lao thẳng về phía tu sĩ đến cứu.
Tu sĩ đó còn chưa hiểu ra, liền bắn ra hàng chục lá bùa, hồn vía bay lên, gào lên:
"Ma tu! Tử Phủ Ma tu..."
“Rắc.”
Lời nói của tu sĩ còn chưa dứt, hắn ta đã bị một cú tát mạnh vào đầu, xoay tròn như con quay vài vòng rồi ngã xuống đất. Không còn tiếng động nào phát ra, tay chân co quắp, không còn dấu hiệu của sự sống. Tay chân vội hắn tự động tách ra khỏi cơ thể, kéo ra tim, tỳ, vị, phổi, tự hành động , đi tìm tu sĩ khắp nơi.
Toàn bộ Phường thị chìm trong biển máu tanh nồng, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi. Thiếu niên Giang Nhạn đứng hiên ngang trên không trung, xung quanh hắn là những mảng máu thịt đang xoay tròn như những con thú ngoan ngoãn vây quanh. Hắn nở nụ cười nhẹ, nhìn về đám tu sĩ Thanh Trì đang hoảng loạn lẩn trốn, cất cao giọng nói:
"Bảo cho Thanh Trì tông biết, Giang Nhạn đến đây báo thù cho mối hận đồ sát Quận Lê Hạ!"
(P/s : đến đây thì biết Giang Nhạn là ai rồi nhỉ )
Lời nói của hắn vang vọng khắp không trung, đám tu sĩ Thanh Trì càng thêm hoảng sợ, vội vã bỏ chạy. Giang Nhạn ung dung lướt bay trên không trung, bên cạnh bay đến một cái đầu của một người đàn ông, tóc tai bù xù, không ngừng la hét, vừa phun máu vừa cười nói:
"Thanh Trì tông thật là tự đại, một Phường thị lớn như vậy mà không có lấy một Trúc Cơ nào. Cút đi nhanh, người của Vu gia sắp đến rồi!"