Chương 278: Minh Tuệ
Tiêu Hiến nhẹ nhàng bước ra khỏi sân, cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc hắn bỗng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Chắp tay sau lưng, hắn dạo bước trên bậc thềm đá. Gió Bắc thổi từng đợt, người hầu tiến đến hai bước, cẩn thận nói:
"Công tử đối với Thanh Hiểu tiểu thư thật lòng yêu thương, vì tiểu thư mà hoàn toàn nghe theo Lý Uyên Bình như vậy... Mọi người đều nhìn thấy, chắc hẳn Thanh Hiểu tiểu thư cũng cảm động lắm."
Tiêu Hiến gật đầu, ngửi thấy mùi hương trầm thoang thoảng từ lư hương trong Lê Kính trấn. Hắn vốn tính hiền lành, nên khi hạ nhân nói chuyện tùy ý cũng không hề bực mình. Tiêu Hiến cũng không hề tức giận khi nghe nói "hoàn toàn nghe theo".
Người hầu kia thấy hắn không nói gì, đành im lặng đi theo. Nhưng Tiêu Hiến lại bị tên người hầu nói trúng tâm sự, chỉ lặng lẽ bước đi, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay.
Tự hỏi lòng mình, Tiêu Hiến nhận ra rằng mặc dù hắn đối với Lý Thanh Hiểu tràn đầy hảo ý, nhưng cũng không thể vì vậy mà hành động thiếu suy nghĩ. Những gì hắn làm hiện nay không chỉ đại diện cho bản thân Tiêu Hiến, mà còn đại diện cho dòng dõi Dư Sơn nhất mạch.
"Sơ Trù Lão tổ luôn luôn thân thiết với mạch Dư Sơn, năm ngoái lại thọ tận mà qua đời, khiến gia tộc mất đi chỗ dựa vững chắc. Phụ thân càng vì vậy mà lo lắng. Những năm qua, gia cảnh ngày càng túng quẫn..."
Tiêu Cửu Khánh vốn là kẻ phong lưu, con cái đông đảo, người mang Linh khiếu cũng không ít. Tiêu Hiến về mặt thiên phú không được đánh giá cao, so với Tiêu Cửu Khánh quả thực không có gì nổi bật.
Năm đó cùng với Tiêu Quy Loan gả tới Lý gia, cuộc đời Tiêu Hiến rẽ sang một hướng mới. Hắn ta cầm hai chiếc bánh gạo nếp dẻo thơm về nhà, tâm sự với mẫu thân, vị phu nhân này đã tranh đấu trong hậu cung nhiều năm, lập tức nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt.
Bà ta liền gọi Tiêu Cửu Khánh đến, thêm mắm thêm muối khiến hắn ta vui mừng khôn xiết. Tiêu Hiến cảm thấy hoang mang, lo lắng. Giữa lúc này, tin đồn về tình cảm thắm thiết giữa hai người lan truyền khắp nơi. Tiêu Hiến dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đến Lý gia.
"Đều là do duyên số..."
Tiêu Hiến mấy năm qua luôn nỗ lực, cố gắng. Hắn không biết động lực xuất phát từ áp lực gia tộc hay vì Lý Thanh Hiểu. Giờ đây, hắn chỉ biết cười khổ. Để giúp đỡ Lý Uyên Bình, hắn đã thu thập được không ít thông tin. Nếu không có Tiêu Cửu Khánh thu thập tin tức, mở kho vũ khí và tra cứu điển tịch, Tiêu Hiến, một đệ tử Thái Tức bình thường, không thuộc dòng chính của Tiêu gia, làm sao có được những thông tin bí mật đến vậy?
Gió đêm thổi lùa trên khuôn mặt, Tiêu Hiến càng lúc càng tỉnh táo. Hắn vốn không uống nhiều Linh tửu, chỉ là vì ở chung với Lý Uyên Bình luôn khiến hắn bứt rứt, uống thêm vài ngụm rồi lấy cớ ra khỏi viện.
Dưới màn đêm tĩnh mịch, Lê Kính sơn như một con rắn khổng lồ ẩn núp trên mặt đất, khiến Tiêu Hiến khi quay đầu nhìn lại không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Người Lý gia có tướng Lang chủ bá vương, chỉ sợ họ chẳng cam tâm cúi đầu khom lưng sống tạm bợ dưới trướng Tiêu gia hay Thanh Trì tông... Cha con ta giao hảo với Lý gia, e rằng sẽ rước họa vào thân..."
Người hầu đứng sau tiến lên phục vụ, thấy Tiêu Hiến nhìn chằm chằm vào Lê Kính sơn, bèn khẽ nói:
"Công tử, địa mạch ngọn núi này nông cạn, không có linh khí hội tụ, không được xem là danh sơn."
"Danh sơn?"
Tiêu Hiến bật cười, lắc đầu. Hắn lấy lại tinh thần, chậm rãi dạo bước ra ngoài và đáp:
"Việc này khó mà nói chắc được."
---
Trên dưới Lê Kính sơn được thắp sáng bởi vô số ngọn đèn. Ánh nến vàng ươm lấp lánh di chuyển trong núi, tô điểm cho khung cảnh núi rừng đen kịt cũng không quá đáng sợ.
Trên đỉnh núi cao vút, ẩn mình trong mây mù, Lý Thông Nhai đeo kiếm dài trên lưng, hai tay chắp lại lơ lửng trong không trung, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Người này có khuôn mặt hiền hậu nhưng béo mập, khoác trên mình chiếc áo choàng dài màu nâu vàng. Trong tay ông ta cầm một cây thiền trượng vàng rực, đầu thiền trượng có vòng vàng chạm vào nhau phát ra tiếng lanh canh. Sau đầu ông ta toả ra hào quang rực rỡ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Lý Thông Nhai.
"Mộ Dung Hạ đã rời khỏi địa phận của ta. Cho dù mở rộng Linh thức tìm kiếm cũng vô ích. Pháp sư và tại hạ đã giằng co lâu rồi, cũng nên hài lòng rồi!"
Lý Thông Nhai chậm rãi lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản, nhưng trong lòng hắn lửa giận đang bùng lên. Việc hắn truyền âm cho Lý Uyên Giao thả Mộ Dung Hạ là hành động bất đắc dĩ. Không sử dụng Pháp giám, hắn không thể nào bắt được Mộ Dung Hạ, thậm chí còn rơi vào thế bất lợi.
"Thí chủ đại nghĩa, Minh Tuệ vô cùng cảm kích!"
Hòa thượng này khẽ gật đầu. Kim quang áp chế Lý Thông Nhai lúc này mới dần dần tan biến. Lý Thông Nhai cũng thu hồi pháp quang vào cơ thể, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thông Nhai vốn đang tu luyện trên núi, khi Lý Thanh Hồng bóp nát Ngọc phù cầu cứu, lập tức đánh thức hắn. Mặc dù Mộ Dung Hạ chỉ thể hiện tu vi Luyện Khí sáu bảy tầng, nhưng Lý Thông Nhai lại cảm nhận được sự uy hiếp từ hắn ta. Hắn chuẩn bị ra tay, nhưng lại bị hòa thượng không biết từ đâu đến chặn lại.
Hòa thượng này không nói một lời, chỉ giơ thiền trượng lên, phóng ra kim quang chói lòa, áp chế Lý Thông Nhai một cách mạnh mẽ. Lý Thông Nhai giao thủ với hắn hơn mười hiệp, ngũ tạng lục phủ như lửa đốt, nhận ra rõ ràng rằng mình không phải là đối thủ của hòa thượng này. Hắn đành giằng co đến khi Mộ Dung Hạ rời đi, bầu không khí mới dần dịu lại.'
"Tu hành Thiền tông, vậy mà lại che chở cho một ma tu ăn thịt người... Pháp sư thật là có lòng nhân ái!"
Lý Thông Nhai mỉa mai một câu, Minh Tuệ nhẹ nhàng mỉm cười và đáp:
"Thí chủ đang nhìn nhận sai lầm. Mộ Dung Hạ đã lột bỏ da thịt của những người này, đó là độ hóa quý nhân, là phúc báo cho những con cừu hai chân này, có cơ hội được bước vào thế giới Tung Nhạc, tu chín kiếp mới có thể thành tựu đại phúc báo!"
Lý Thông Nhai cười lạnh lùng không đáp. Minh Tuệ chậm rãi kết một pháp ấn và tiếp tục nói:
"Tiểu tăng là đệ tử của Liên Hoa Tự, phụng mệnh hộ tống Mộ Dung Hạ đi về phương Nam. Nếu có gì đắc tội, mong thí chủ thông cảm. Nhất định sẽ có phúc báo gia thân để báo đáp..."
"Phương pháp tu hành của Mộ Dung Hạ chính là Thiện Nhạc ma , cũng là Thiện Nhạc Thiền đạo của giáo phái chúng tôi. Hắn ta ứng mệnh số đi về phương Nam, tổng cộng phải ăn thịt một vạn sáu nghìn bảy trăm năm mươi sáu người. Sau đó, tại Lĩnh Hải quận Ngộ Đạo, thành tựu Ma Ha, chuyển hóa thành Thiện Nhạc thiền, cùng một vạn sáu nghìn bảy trăm năm mươi sáu người này cùng bước vào cõi phúc báo, là đại công đức đại thiện sự..."
Lý Thông Nhai vốn đã nghe đồn về khả năng ăn nói khéo léo của các thiền tu, hôm nay được mở mang tầm mắt.
"Phương Nam là địa bàn của Tiên đạo ta, quý giáo đã thỏa thuận lợi ích gì với tiên môn?" - Lý Thông Nhai hỏi lại.
Minh Tuệ nhẹ nhàng gật đầu đáp:
"Tiên tông chiếm được Từ quốc, giết hại Liên Mẫn của giáo phái chúng ta. Việc Mộ Dung Hạ đi về phương Nam chính là điều kiện trao đổi. Kiếm tiên ắt hẳn cũng hiểu rõ chuyện này này. Nếu có gì đắc tội, tiểu tăng xin tự mình đến Nam Cương tạ lỗi."
Nghe lời Minh Tuệ, Lý Thông Nhai mới hiểu ra lý do vì sao tên hòa thượng này lại khách sáo với hắn đến vậy. Hóa ra là nể mặt Lý Xích Kính. Việc Tiên tông thu hồi Từ quốc tuy bề ngoài uy phong lẫm liệt, nhưng thực chất chỉ là vụ trao đổi lợi ích mà thôi.
Lý Thông Nhai tuy trong lòng khinh thường thủ đoạn của những kẻ kia, nhưng cũng không thể không cúi đầu:
"Thì ra là vậy."
Minh Tuệ thu lại thiền trượng trong tay , thấy Lý Thông Nhai cũng dễ nói chuyện, nụ cười lập tức trở nên nồng nhiệt hơn nhiều, ôn tồn nói:
"Ta thấy thí chủ cũng là người thiện lương, lo cho dân chúng, cùng giáo phái của ta không mưu mà hợp, quả là hữu duyên. Mong rằng thí chủ cho phép ta ở lại đây truyền giáo..."
Lý Thông Nhai lập tức lắc đầu cự tuyệt. Hắn không muốn dính líu gì đến Phật giáo, chỉ mong vị hòa thượng này đi càng xa càng tốt. Hắn không muốn Minh Tuệ ở lại đây:
"Đạo hữu còn phải hộ tống Mộ Dung Hạ, chớ nên chậm trễ."
Ý từ chối của Lý Thông Nhai lộ rõ trên mặt. Minh Tuệ giả vờ như không hiểu, tiếp tục hỏi với nụ cười trên môi:
"Mộ Dung Hạ có nhiều Pháp sư hộ tống, không cần tiểu tăng. Thí chủ và giáo phái của ta có duyên..."
"Tiểu sơn miếu của chúng ta nhỏ bé, không thể tiếp đón đại năng như Pháp sư đây."
Lý Thông Nhai đành phải nói thẳng thừng để từ chối. Minh Tuệ cũng không giận, đáp:
"Không sao cả. Ngoài ra, ta còn có một chuyện muốn hỏi thí chủ."
P/s : Như vậy mạch truyện bây giờ đã xuất hiện Phật Môn, có vẻ Phật môn của giới này khá hắc ám.