Lục Giang Tiên chỉ nghe hắn nói cái gì đó về "Đại Bi Thiện Nhạc Liên Thế tướng", đây là pháp tướng của Phật môn, ít nhất cũng là nhân vật cấp Kim Đan trong giới tu tiên, trong lòng thầm kinh hãi, nhận thức được mối quan hệ giữa vị Thế Tôn Đạo Thai này với Ma Ha, hắn muốn dụ dỗ vị Ma Ha này tiết lộ thêm chút tin tức, lập tức chỉ khinh thường cười một tiếng, hừ lạnh .
"Hừ!"
Cận Liên Ma Ha vô cùng kinh hãi, thầm nghĩ:
" Đây là một vị tiên nhân, ngay cả những vị Thế Tôn sánh ngang Đạo Thai trước mặt hắn cũng chỉ là hậu bối mà thôi... Lần này rắc rối rồi..."
Hoảng hốt, Cận Liên Ma Ha liên tục dập đầu, van xin tha mạng, Lục Giang Tiên liếc nhìn hắn, cười lạnh nói:
"Bản tôn đã lâu không xuất thế... Loại tôm tép nào cũng dám lén lút dò xét ta !"
Ban đầu, Lục Giang Tiên muốn khoe khoang rằng đã ẩn cư cả ngàn, vạn năm . Tuy nhiên, lo sợ nói nhiều thành nói hớ,chỉ nói lấp lửng rằng đã lâu không xuất thế. Cận Liên Ma Ha cúi đầu quan sát trận văn trên mặt đất, cảm nhận được sự cổ kính và tang thương, thầm nghĩ:
"Ta chưa từng thấy loại trận văn này bao giờ. Ít nhất cũng phải là tác phẩm từ ngàn năm trước... Khó trách! Khó trách!"
Trong lòng, Ma Ha thầm mắng:
"Lão yêu quái này ẩn cư bế tử quan, bỏ qua cả động tĩnh kinh thiên động địa của Thiên Tháp Đại Hãm, lại còn ở ngay trong nước... Thật xui xẻo cho ta, sao cứ liên tục gặp phải loại lão quái vật này chứ!"
Cận Liên Ma Ha nịnh hót cười một tiếng, vỗ hai cái vào mặt mình, cúi người đáp:
"Xin Thượng tiên bớt giận. . . Xin Thượng tiên bớt giận. . . Từ sáu trăm năm trước, sau biến động kinh hoàng, cả Thế Tôn và Đạo Thai đều biến mất khỏi thiên địa. Tiểu tăng vô ý mạo phạm, mong Thượng tiên lượng thứ!"
Lục Giang Tiên ngồi trên cao, nhíu mày suy tư. Nghe Ma Ha nhắc đến biến động sáu trăm năm trước, đúng vào thời điểm Tiên Ma đại chiến, lòng hắn khẽ động, thầm nghĩ:
"Chắc chắn có vấn đề gì đó. Lũ Tử Phủ Kim Đan và Ma Ha Pháp tướng này tính tình gian xảo, cuộc chiến Tiên Ma sau lưng này ắt hẳn ẩn chứa bí mật."
Lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ, Lục Giang Tiên hỏi:
"Biến động ư? Lâu nay ta ẩn cư, nhưng lần này cũng cảm nhận được có điều bất thường."
Cận Liên Ma Ha liên tục gật đầu, đáp:
"Thiên Đạo có vấn đề, Tam Tai Cửu Kiếp đã tan biến. Thượng tiên ắt hẳn cũng cảm nhận được. Từ nay, chúng ta sẽ được thoát khỏi kiếp nạn, sống an nhàn tự tại, chúng ta bị giam giữ trong trời đất này hàng triệu năm, cuối cùng ai cũng đạt được Đại Tự Tại, Đại Quang Minh..."
"Đại Tự Tại... Đại Quang Minh..."
Lời này như lôi đình nổ vang, khuấy động tâm hồn Lục Giang Tiên, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt mơ hồ.
"Một nén hương sắp hết rồi..."
Lòng Lục Giang Tiên nóng như lửa đốt, không còn thời gian để hỏi han thêm. Hắn chỉ muốn tìm cách phá cục diện , bèn hỏi nhỏ:
"Giang Nam còn có những loại Kim tính nào mà không ai tu luyện?"
Cận Liên Ma Ha ngẩn ra, nhất thời nghĩ không thông , không biết vị tiên nhân này hỏi loại tin tức này để làm gì, nhưng vẫn suy tư, trả lời:
"Từ quốc không có đạo thống nào liên quan đến kim tính. Việt quốc có Tam Tông Thất Môn, Ngô quốc có Tứ Tông Cửu Họ, nhưng Thái Dương và Thái Âm đã thất truyền, chỉ còn Lôi pháp và một hai loại Thủy hành kim tính."
Lục Giang Tiên nào còn kiên nhẫn để nghe Cận Liên Ma Ha lải nhải. Hắn chỉ muốn lừa Ma Ha tiết lộ thêm chút tin tức. Linh h tính của Cận Liên Ma Ha ở trong Pháp Giám nên Lục Giang Tiên muốn làm gì hắn cũng được, Ngay lập tức Lục Giang Tiên ngưng tụ Nguyệt Hoa trên tay, thừa dịp hắn còn đang suy nghĩ về những chuyện này, khuấy đảo trong đầu Cận Liên Ma Ha, giữ lại được bao nhiêu thì giữ, hành động một cách táo bạo.
Lục Giang Tiên vốn không thành thạo nhiếp hồn thuật, khiến Cận Liên Ma Ha hai mắt trợn ngược, tứ chi co giật dữ dội. Ma Ha hoảng hốt van xin:
"Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!"
Pháp thuật của Lục Giang Tiên vốn không duy trì được lâu. Cận Liên Ma Ha không thể chịu đựng được sự giày vò này, tia sáng linh tính của hắn nổ tung, tan biến không còn dấu vết.
(P/s ở đây cần giải thích các bạn hiểu : khi Ma ha xâm nhập vào Pháp giám bị Lục giang tiên bắt lại , nhưng chỉ là một phần linh tính của hắn không phải toàn bộ. Nên khi phần linh tính này biến mất thì đoạn ký ức này cũng mất theo )
Lục Giang Tiên vung tay, thu hồi ảo ảnh. Nhìn vào đoàn kim quang lấp lánh trong tay, thần thức khẻ động, lập tức cảm nhận rõ ràng phần lớn pháp môn Tử Phủ của Giang Nam. Trong lòng thầm nghĩ:
"Thì ra là vậy... Thanh Trì tông và Kim Vũ tông đều có tu sĩ Kim Đan chống lưng, tu luyện theo thứ tự là Lục Thủy Ngọ Nguyên Phù Ngữ đan và Kim Nhất Thái Nguyên Thượng Thanh đan. Cả hai đều ở giai đoạn Kim Đan tiền kỳ. Còn Tu Việt tông có tu sĩ Kim Đan trung kỳ."
Lúc này, Lục Giang Tiên mới hiểu ra lý do vì sao được gọi là "tam tông". Đó là bởi vì cả ba tông đều thuộc đạo thống Kim Đan. Dù các tu sĩ Kim Đan Pháp Tướng này không quan tâm đến đạo thống thế tục, nhưng điều đó cũng đã định đoạt vị thế của Thanh Trì tông và Liên Hoa tự.
"Khó khăn... Quá khó khăn..."
Lục Giang Tiên không khỏi thán phục. Có thể trưởng thành dưới mắt một con quái vật khổng lồ như Thanh Trì Tông, ẩn náu trăm năm rồi đột phá Tử Phủ, sau đó lại độc lập tách ra , lại có thể bắt tay giảng hòa với Thanh Trì Tông . Tiêu Sơ Đình trầm mặc ít nói, không khoe khoang, nhưng tâm tính và thiên phú đều thuộc hàng nhất đẳng.
Cảm thán trước thủ đoạn cao siêu của Tiêu Sơ Đình, Lục Giang Tiên cũng lo lắng cho tình hình hỗn loạn ở Giang Nam. Nhẹ giọng nói:
"Ban đầu ta nghĩ chỉ cần quan sát Lý gia tự phát triển là đủ, nhưng chỉ cần một tu sĩ Tử Phủ xuất hiện ở Giang Nam, con đường Tiên cơ đạo lộ của Lý gia lặp tức sẽ bị chặn lại . Tu sĩ Tử Phủ có tuổi thọ năm trăm năm... Nếu không kịp thời tìm ra giải pháp cho Lý gia, không biết còn phải lãng phí bao nhiêu thời gian nữa."
Lục Giang Tiên lục lọi trong ký ức của Cận Liên Ma Ha và tìm được một số thứ, đa phần là pháp môn Phật giáo tà dị. Cuối cùng, hắn cũng tìm được một bộ công pháp.
"« Kim Điện Hoàng Nguyên quyết », một môn công pháp Tứ phẩm, giúp người tu luyện đạt đến cảnh giới Tiên Cơ mang tên 『 Hoàng Nguyên Quan 』."
"Công pháp này tuy thuộc phẩm chất Tứ phẩm, đòi hỏi lượng linh khí thiên địa dồi dào để tu luyện, nhưng lại có đầy đủ phương pháp thu linh khí. Hơn nữa, đây là công pháp mà các tông môn tiên gia ở phương Bắc tu luyện, ở Giang Nam cũng không có truyền thừa, vô cùng phù hợp với mục đích của ta! Tuy nhiên, có một điểm cần lưu ý..."
Lục Giang Tiên thở dài khe khẽ, có chút bất lực, thầm nghĩ:
"Công pháp này chỉ giúp tu luyện đến Trúc Cơ cảnh giới, không có phần nội dung dành cho cảnh giới Tử Phủ. Sau khi đạt đến đỉnh Trúc Cơ, con đường tu luyện sẽ bế tắc, không thể tiến xa hơn."
Hắn khẽ lắc tay áo, một cuốn sổ vàng óng ánh hiện ra trong lòng bàn tay. Lục Giang Tiên cầm bút ghi chép dưới tựa đề "« Kim Điện Hoàng Nguyên quyết »", lật qua lật lại vài trang, nhìn vào cuốn sổ trong tay, rồi đặt nó cùng với bản vu thuật ở bên cạnh, lẩm bẩm nói:
"Để ban thưởng cho thế hệ Hi Nguyệt bối vậy , dù thế nào đi chăng nữa, nó cũng tốt hơn so với những công pháp Tam phẩm , hoặc là những công pháp đã có tu sĩ Tử Phủ đã luyện thành. Lý Thông Nhai đã bị một tu sĩ Tử Phủ để mắt tới, nên không muốn Lý gia tiếp tục tu luyện « Giang Hà Nhất Khí quyết »."
Lục Giang Tiên hiểu rõ, nếu có tu sĩ Lý gia nào tu luyện công pháp này và đạt đến cảnh giới Tiên Cơ, dù ở bất kỳ khoảng cách nào, nếu người đó chết tu vi của người đó cũng sẽ lập tức bị Lục Giang Tiên hấp thu. Đây là điều mà Lý Xích Kính đã chứng minh vào lúc trước, dẫn đến thất bại trong việc đột phá của Trì Úy.
"Có nghĩa là bất kể ai nhắm vào Lý Thông Nhai, sớm muộn gì cũng sẽ thất bại, không thể ngưng tụ thần thông Tử Phủ đó , và sẽ phải tiếp tục tìm kiếm 『 Hạo Hãn hải 』 để hấp thụ. Nếu con cháu nhà Lý tiếp tục tu luyện công pháp này, chúng chỉ đơn giản là chết yểu liên tục. Chắc chắn sau ba đến năm người, sẽ có tu sĩ Tử Phủ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ rắc rối."
Lục Giang Tiên im lặng hồi lâu, sau khi hoàn thành dồn dập nhiều việc như vậy và sắp xếp con đường cho tương lai, hắn cảm thấy mệt mỏi. Bản tính lười biếng và ham ngủ của hắn trỗi dậy, Lục Giang Tiên đặt cuốn sách "Kim Điện Hoàng Nguyên quyết" trước mặt để tránh quên, rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
-----------------
Minh Tuệ quỳ gối trên mặt đất suốt một nén hương. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Liên Ma Ha ướt đẫm mồ hôi lạnh , run rẩy liên tục, hắn biết rõ sư tôn đã bị mê hoặc. Minh Tuệ liền kêu khổ trong lòng :
"Xong rồi, xong rồi! Vị tiên tu đó có lẽ không chỉ là Kim Đan, sư tôn sắp mất mạng rồi..."
Minh Tuệ được Cận Liên Ma Ha nuôi dưỡng từ nhỏ. Mặc dù Ma Ha tính tình nóng nảy và hay đánh đập hắn, nhưng cũng dạy dỗ hắn rất nhiều điều và khai mở trí tuệ . Lòng Minh Tuệ mang đầy ân tình và lòng trung thành với sư tôn. Giữa lo lắng và tự trách, Minh Tuệ gào khóc thảm thiết. Tuy nhiên, Cận Liên Ma Ha lại mở mắt ra với vẻ mặt ngây ngốc, cau mày nói:
"Tên nhóc Minh Tuệ, ta bảo ngươi hộ tống đại nhân Mộ Dung, sao lại quay về!"