"Đạo hữu cứu ta...!"
"Giao ra bảo dược!"
...
Lý Huyền Lĩnh đã quyết định lên đường trở về, tự nhiên bay thẳng về hướng Nam . Trên đường đi, hắn chứng kiến vô số cảnh tượng hỗn loạn: lúc thì tiên ma giao chiến, bảo dược xuất thế, lúc thì Phật tu hàng yêu lưỡng bại câu thương, khắp nơi đều có cơ duyên . Tuy nhiên, lòng Lý Huyền Lĩnh chỉ mong mỏi được về nhà, hắn cắm đầu phi thẳng về nam, không hề có ý định dừng lại dù chỉ một khắc.
Lý Huyền Lĩnh có thành tựu sâu sắc nhất về bộ pháp "Việt Hà Thoan Lưu" của nhà Lý, vì vậy dọc đường không dính một mảnh lá . Hắn cưỡi gió lướt đi một cách an toàn và nhanh chóng, và chẳng mấy chốc đã đến bờ sông lớn biên giới nước Từ. Dòng sông cuồn cuộn sóng dữ dội, bọt nước trắng xóa vỗ vào bờ tạo thành từng lớp dày đặc, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ tráng lệ, khiến lòng người rung động.
Đại giang chia cắt nam bắc, sóng nước cuồn cuộn dữ dội, là một trong những nơi có thủy khí dồi dào nhất thiên hạ. Bắt nguồn từ thượng du Triệu quốc, nó uốn lượn dài dằng dặc, đến Lạc Hà sơn rồi quay lại không chảy vào lãnh thổ Ngô quốc. Dòng sông này được mệnh danh là tổ mạch thủy mạch phương nam. Lý Huyền Lĩnh tu luyện theo bộ pháp "Giang Hà Nhất Khí quyết", vốn là một Luyện Khí sĩ tu luyện bằng linh khí đại giang hà ( linh khí của sông ngòi ). Khi nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này, hắn không thể không dừng chân lại để chiêm ngưỡng.
"Giang hà hùng vĩ..."
Lý Huyền Lĩnh từng đi qua con sông lớn này trước đây. Không thể kìm nén được mà tu luyện ở bên bờ vài ngày, tâm thần khoáng đạt, tu vi tiến bộ rất nhiều. Đã từng nhìn thấy cảnh tượng này, hôm nay nhìn lại, lòng vẫn xúc động không thể kiềm chế, trong lòng khẽ động, đặt chân xuống bờ sông, nhìn dòng nước màu xanh nhạt chảy về phía Đông, càng cảm thấy mình nhỏ bé.
"Cuộc đời con người cũng như dòng sông chảy xiết này, thân bất do kỷ.
Lý Huyền Lĩnh nhớ lại hành trình đi về phía Bắc lần này. Ban đầu, hắn chỉ định du ngoạn ở Từ quốc, nhưng ý nghĩ muốn đến Lạc Hà sơn bỗng dưng xuất hiện trong tâm trí một cách mãnh liệt. Khi ấy, ý nghĩ trong lòng bùng nổ như trời long đất lỡ không thể kiềm chế , không biết từ lúc nào hắn đã vượt qua Từ quốc và tiến đến Triệu quốc.
"Nếu không bị Pháp Tuệ cắt ngang, ta có lẽ vẫn chìm trong ảo tưởng đó, không thể tự thoát ra. . . Rốt cuộc là do ta muốn đi, hay do một vị Tử Phủ nào đó, một vị Ma Ha nào đó mong ta đi..."
Lý Huyền Lĩnh cảm thấy rùng mình. Âm mưu to lớn bao trùm khắp thiên địa như một bàn tay vô hình, khiến hắn run rẩy. Suốt dọc đường, những sự kiện hỗn loạn như Tiên Ma giao chiến, Phật tu hàng yêu càng củng cố suy đoán của hắn, khiến hắn càng thêm sợ hãi.
"Có lẽ bảo dược xuất thế hay Phật tu hàng yêu chỉ là ảo giác được tạo ra để dụ dỗ ta tiếp tục đi về phía bắc!"
Lý Huyền Lĩnh vừa suy nghĩ, vừa đi dọc theo bờ sông. Trước mắt bỗng xuất hiện một tảng đá lớn, trên tảng đá đang ngồi một ông lão mặc áo tơi, cả người mặc áo tơi nâu đen ướt sũng nước, thầm lặng nắm lấy một mớ lưới rối tung, kiên nhẫn gỡ rối.
Dưới lớp áo tơi là đôi mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Lý Huyền Lĩnh đang tiến đến. Lý Huyền Lĩnh giật mình dừng bước.
Lý Huyền Lĩnh trong lòng dâng lên một trận kinh hãi sâu sắc, trong đầu ong ong, thầm nghĩ:
"Mắc mưu rồi , là trọng thuật!"
Lý Huyền Lĩnh vội vận chuyển Pháp lực, chưa kịp cưỡi gió bay đi, thì ông lão đã cất tiếng nói:
"Tiểu tử! Không cần đi về hướng nam nữa!"
Lúc này, Lý Huyền Lĩnh đang bay cách mặt đất một thước. Bỗng nhiên, một lực vô hình kéo hắn xuống đất, khiến hắn không thể cử động tứ chi. Toàn thân hắn chỉ có thể cử động miệng và lưỡi. Hắn lắp bắp nói:
"Tử Phủ Chân nhân!"
"Tiểu tử thật có lòng dũng cảm. Chúng ta đã dùng hết mỹ nữ yêu ma, tiền tài bảo vật để dụ dỗ ngươi, nhưng không thể lay động ngươi dù chỉ một chút. . ."
Ông lão cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mẻ lưới đánh cá trong tay và nói:
“Chỉ còn cách ta đích thân ra tay, chặn ngươi lại.”
Lý Huyền Lĩnh không thể cử động, đành phải há miệng nói:
"Vãn bối chỉ là một Luyện Khí tu sĩ bình thường, tiền bối là tiên nhân đại năng, hà tất phải hao tổn tâm lực để đối phó với tiểu tu như ta. . ."
Ngư ông cười ha hả, liếc nhìn Lý Huyền Lĩnh một cái, đáp:
"Kế hoạch này chúng ta đã dày công sắp xếp suốt mấy chục năm, không thể thất bại. Vất vả lắm mới đưa ngươi đến phương bắc, ai ngờ tiểu tử ngươi lại cẩn thận đến vậy, vốn dĩ không cần rắc rối như thế."
Lý Huyền Lĩnh cảm thấy cơ thể mình được thả lỏng. Vị Chân nhân đã giải trừ ràng buộc, nhưng hắn không có ý định bỏ trốn. Hắn ngồi xếp bằng một cách ung dung, thất thần nói:
"Nếu như vãn bối đoán không sai, mục đích của các vị là nhằm vào gia phụ, Huyền Lĩnh chỉ là mồi nhử mà thôi?"
Vị Tử Phủ này lắc đầu, liếc nhìn hắn một cái, cười nói:
"Sai rồi, phụ thân ngươi cũng chỉ là mồi nhử mà thôi."
Lý Huyền Lĩnh rùng mình, há hốc miệng, giọng nói khàn khàn:
"Chỉ là gia phụ luôn cẩn thận, e rằng không thể khiến chư vị hài lòng."
Tử Phủ lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
"Lý Thông Nhai không thể không đến, hắn đã có linh cảm. Nếu không, hắn đã không ngồi yên lặng trên Lê Kính sơn."
Ông thở dài một tiếng, có vẻ kính nể , nhỏ giọng nói:
"Tử Phủ chúng ta đã chứng kiến phong vân biến chuyển trong hàng trăm năm, nhân vật nào chưa từng gặp qua? Phải nói rằng Lý Thông Nhai là một nhân vật, nhưng lại không đủ tàn nhẫn, không thể buông bỏ gia tộc và ranh giới cuối cùng, nên đành ngồi chờ chết."
Lý Huyền Lĩnh im lặng một hồi, nắm chặt thanh kiếm bên hông, trong mắt lấp lánh tia sáng, mặt đỏ lên, hỏi:
"Nếu cha con ta đều phải chết, liệu nhà họ Lý có thể được bình an?"
Ngư ông nhìn hắn một cách sâu sắc, rồi phủi tay đáp:
"Đại Lê sơn yêu động và Tiêu Sơ Đình sẽ bảo vệ nhà ngươi. Lý gia sẽ không gặp nguy hiểm gì."
Lý Huyền Lĩnh thở dài ra một hơi, còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Tử Phủ vung tay lên nói :
"Đủ rồi! Ta nể mặt phụ thân ngươi mà đáp lời ngươi hai tiếng. Ngươi sao còn lải nhải không ngừng? Đi thôi, đi Lạc Hà sơn đi!"
Lý Huyền Lĩnh mím môi, thở dài trong lòng. Hắn hướng về người ngư ông cúi đầu chào một cái, rồi cưỡi gió bay về hướng bắc.
Chỉ để lại vị tu sĩ Tử Phủ này thu lưới, lẩm bẩm chửi rủa:
"Làm sao để một tu sĩ Luyện Khí tầm thường như vậy cũng có thể thay đổi được số mệnh? Ta còn phải đích thân ra tay..."
--------------
Mùa đông giá rét dần dần đến. Tin tức đột phá của Tiêu Ung Linh được truyền đến Phường thị. Lý Huyền Tuyên chuẩn bị một món quà không lớn không nhỏ, tự mình mang lên Quan Vân phong để chúc mừng Tiêu Ung Linh.
Tiêu Ung Linh vừa đột phá Trúc Cơ, tinh thần hăng hái. Nhìn Lý Huyền Tuyên với ánh mắt phức tạp, Tiêu Ung Linh nhận hộp ngọc từ tay Lý Huyền Tuyên. Dùng Linh thức quét qua, Tiêu Ung Linh nhận ra bên trong hộp là một loại Linh dược Luyện Khí cấp bậc Cực phẩm. Tiêu Ung Linh khẽ gật đầu nói:
"Ngươi có tâm."
"Cảm ơn tiền bối đã quan tâm và giúp đỡ trong suốt những năm qua..."
Lý Huyền Tuyên kinh doanh ở Phường thị trong những năm qua, được Tiêu Ung Linh trấn giữ nơi đây, giúp đỡ hắn rất nhiều. Nhìn Tiêu Ung Linh, lúc này tự nhiên tràn đầy lòng biết ơn, cung kính đáp lại.
Tiêu Ung Linh nghe vậy, khẽ khựng lại. Có chút khó chịu mà vuốt ve chiếc cốc ngọc trước mặt, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Im lặng một lúc, có chút chán nản vẫy tay, chỉ vào người nam tử áo trắng ôm gậy dài ở bên cạnh, đáp:
"Sau khi ta rời khỏi Phường thị, nếu nhà ngươi có chuyện quan trọng gì, có thể tìm hắn."
"Gặp qua đại nhân!"
Lý Huyền Tuyên vội vàng chắp tay. Bên cạnh, Tiêu Như Dự nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn cũng là tu sĩ Luyện Khí Bát tầng, nói khẽ:
"Ta và Huyền Phong huynh có nhiều giao tình, không cần khách sáo như vậy. Gọi ta là Như Dự là được."
Sau khi hai người trò chuyện vài câu, Lý Huyền Tuyên chắp tay chào cáo lui. Tiêu Ung Linh cau mày, trong mắt lộ vẻ áy náy, nhìn bóng người Lý Huyền Tuyên đi xa, mệt mỏi nói:
"Lý Huyền Lĩnh có lẽ đã đến phương Bắc, Tử Phủ tranh đấu. Ta không thể nói thẳng, Lão tổ đã rất uyển chuyển, nhưng kết quả vẫn vậy, khiến ta hổ thẹn với Lý Thông Nhai."
"Chúng ta thật sự bất lực."
Tiêu Như Dự nhìn ra vẻ già dặn hơn nhiều, ánh mắt càng kiên định, giọng nói trầm trọng:
"Tiêu gia chúng ta đã hết lòng giúp đỡ..."
Tiêu Ung Linh cười khổ, đáp:
"Ai biết được... Giờ như vậy là tốt nhất. Vọng Nguyệt hồ không ai có thể độc chiếm. Đợi chuyện này qua đi, đám phủ Tử này cũng có thể yên phận hơn, đỡ cho bọn ta ngày ngày nơm nớp lo sợ."
P/s : Tử Phủ bày cục không thể tránh, Lý gia lại sắp có người ra đi. Mong rằng sau này Lý gia có Tử Phủ , thù hận mấy đời đều trả đủ