Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 302: Danh chấn Việt quốc



 

 


Lý Thông Nhai tỉnh lại trong một khung cảnh hoàng hôn ảm đạm, rơi vào một bờ sông nhỏ bên cạnh Yến Sơn, nửa người ngâm trong nước sông, vài con cua sông màu xanh đi tới đi lui, dường như bị tiên cơ 'Hạo Hãn Hải' hấp dẫn.

"Khụ khụ..."

Lý Thông Nhai chậm rãi đứng lên, những đám mây màu cam đỏ trôi lững lờ trên bầu trời, ánh sáng màu sắc và hình tượng Kim thân trên Biên Yên Sơn đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại vài con quạ đen đậu trên những bức tường đổ nát kêu quang quác.

"Kết thúc rồi..."

Sự phẫn nộ, áy náy, bất lực, tất cả cùng tràn lên trong lòng, Lý Thông Nhai chân trần đứng bên bờ sông, ngây ngốc nhìn lên bầu trời, từ từ nhắm mắt lại.

Màng nước chỗ bụng chậm rãi biến mất, da thịt Lý Thông Nhai tự động nhúc nhích, che giấu cái hang lớn đáng sợ kia, nhìn qua không có kinh người như trước nữa.

Chỉ có Lý Thông Nhai tự mình hiểu được, lục phủ ngũ tạng của mình không có một cái nào hoàn chỉnh, toàn bộ dựa vào Trúc Cơ tiên cơ giữ mạng, tương lai e rằng không thể tiến thêm được nữa, thậm chí duy trì tu vi cũng là một vấn đề.

Tiên tu không thể so với Thích Tu, tu sĩ Thích tu tin rằng thân thể là con thuyền trong biển khổ, một khi thành tựu pháp sư, nội tạng sẽ hóa thành bùn trắng, đến cảnh giới cao hơn có thể tùy ý thay đổi thân thể.

( Thích Tu = Phật giáo tu sĩ )

Tiên tu là tự tính siêu thoát, ít nhất trước khi cầu được kim thì tính thân thể đều là tu hành căn bản, Úc Ngọc Phong năm đó tiếp một kiếm của Vu Vũ Tiết mà tu vi đình trệ, chớ nói chi là lục phủ ngũ tạng đều tổn hại.

Thống khổ trong lòng Lý Thông Nhai dâng lên còn chưa tiêu tan, chỉ cảm thấy bên hông có thứ rơi xuống, cái đầu tròn vo nhất thời rơi ra.

"Lĩnh nhi."

Mũi của Lý Huyền Lĩnh bị gãy, có lẽ là ở trong đạo quan đã bị đánh gãy, nằm xiêu vẹo trên khuôn mặt bình thản và đoan chính kia. Lý Thông Nhai vươn tay ra lắc lắc nó, nhưng nó lại mềm nhũn ngã xuống, Lý Thông Nhai lại đưa tay chỉnh lại, cứ như vậy lặp đi lặp lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vỡ vụn.

"Lĩnh nhi."

Lý Thông Nhai nhìn Lý Huyền Lĩnh chết ở trước mặt mà chưa từng khóc, bị Ma Ha tra tấn thi pháp cũng chưa từng khóc, bây giờ một đoạn mũi gãy lại dễ dàng khiến lão nhân lưng gánh vác tộc hận, gia cừu sáu mươi năm này gào khóc, liên tiếp nước mắt từ trên mặt hắn ta chảy xuống, nhỏ vào trong mắt Lý Huyền Lĩnh sinh cơ tịch diệt.

"Là ta có lỗi với hai mẹ con..."

Lý Thông Nhai nghẹn ngào hai câu, lão nhân run rẩy, tràn đầy xấu hổ cùng bất đắc dĩ, giải thích giống như gào thét nói:

"Nhà của ta... Nhà ta... Từ một nông hộ mà lên, sinh ra trong thời đại tranh đấu hỗn loạn này, giết yêu... Trừ ma, tung hoành ngang dọc..."

"Phụ thân không có một khắc yên giấc, không có một khắc nào lười biếng... Phụ thân đã tận lực, phụ thân đã tận lực! Lĩnh nhi..."

Quần áo của hắn dính đầy bùn nước, trở nên vàng xám, ôm đầu Lý Huyền Lĩnh, khi thì tự lẩm bẩm, khi thì lớn tiếng khóc thảm, dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, từng bước một đi thẳng về phía trước.

"Tử Phủ Ma Ha, tính toán trăm năm... há phải một tộc một đời có thể làm được, sức người có hạn! Sức người có hạn..."

Lý Thông Nhai khoác bạch y đơn bạc, óc tai bù xù, đôi mắt xám xịt chứa đầy nước mắt, dưới ánh hoàng hôn lấp lánh.

"Huyền Lĩnh... Huyền Lĩnh... rồi sẽ có một ngày──"

Lý Thông Nhai run rẩy môi hai cái, dần dần đi vào khu rừng tối tăm, bóng cây đen kịt từng chút một bao phủ lấy áo choàng của hắn, theo sau bóng dáng của hắn bị bóng tối nuốt chửng, tiếng nói cũng dần dần biến mất trong tiếng kêu của côn trùng.

-------------------

Lê Kính trấn.

"Chúc mừng! Chúc mừng gia chủ!"

Lý Uyên Bình ngồi ở ghế trên cao, một thân bạch y, mặt mày tái nhợt, bút lông trong tay không ngừng phác hoạ trên bàn, cũng không thèm nhìn người nọ, chỉ thản nhiên nói:

"Chúc mừng chuyện gì?"

Lý Thông Nhai đã mấy ngày chưa về, cho người đến hỏi thăm cũng chỉ hỏi thăm được chuyện phía nam Từ quốc có đất rung núi chuyển, kim thân cự nhân rít gào, còn lại không nghe được gì nữa, Lý Uyên Bình liên lạc với nhiều phía, đang rất lo lắng về chuyện này, đã mấy ngày không ngủ rồi.

Vị tu sĩ trung niên dưới kia nở nụ cười nịnh nọt, liên tục chắp tay, đáp:

"Tiểu nhân là tu sĩ tán tu dưới quyền cai trị của Thang Kim Môn, mấy ngày trước xuôi nam trên hồ này, không ngờ lại tình cờ gặp được Lê Kính Lý gia trong truyền thuyết, vội vàng tới chúc mừng."

Vì thế bịch một tiếng quỳ xuống, hai tay dâng lên một hộp gỗ, cung kính nói:

"Đây là hạ lễ, đặc sản Vân Hoa quả của Từ quốc, chính là linh vật thai tức, dược tính ôn hòa, có thể ổn định tu vi, tăng cường pháp lực..."

Lý gia đã là thế gia, thường xuyên có thể tiếp kiến tán tu như vậy, hoặc là có phương thuốc dâng lên, hoặc là có linh dược, pháp khí dâng lên, đơn giản là cầu một chỗ trú thân, Lý Uyên Bình cũng đã gặp nhiều rồi, thấy hắn còn đang lảm nhảm, liền ôn hòa nói:

"Lễ vật tạm thời để xuống trước, mời đạo hữu nói về chuyện vui này, ếu tin tức đáng tin cậy, chúng ta sẽ không keo kiệt."

Tu sĩ này liên tục gật đầu, cung kính nói:

"Lão tổ của quý tộc ở Trấn Hủy quan chém chết Pháp Tuệ pháp sư là Ma Ha chuyển thế ở chùa Đoản Trần, kiếm quang màu xanh trắng kinh thiên động địa, Từ quốc chấn động, bây giờ tam tông thất môn đều than thở kỳ danh, được xưng 【 Nguyệt Khuyết kiếm 】!"


"Cái gì?!"

Lý Uyên Bình sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, lập tức thả bút, vội vàng bước xuống, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, vẫn không dám tin, kéo tay của y, vội vàng nói:

"Lão tổ gì? Vị lão tổ nào!"

Tu sĩ này thấy Lý Uyên Bình phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt vui mừng, không dám gọi thẳng tên Lý Thông Nhai, cung kính nói:
"Lão tổ tự Thông, húy Nhai, thiện sử kiếm pháp, cưỡi giao long mà đi..."

"Đúng rồi!"

Người này không hiểu được bối phận Lý gia, cho rằng Lý Thông Nhai chính là nhân vật bối tự chữ Thông, Lý Uyên Bình lại thoáng cái nghe ra, sắc mặt đỏ bừng một trận, ngửa mặt lên trời cười to, khí huyết kích động nên nhịn không được ho khan hai tiếng, đành phải vỗ bàn cúi đầu cười nhẹ.

"Ha ha ha ha ha!"

Đậu Ấp bên cạnh thấy thế liền lên tiếng, vui vẻ hỏi:

"Công tử, có muốn đi Ô Đồ Sơn báo tin không?"

Lý Uyên Bình nghe xong lời này ho khan hai tiếng, đột nhiên đứng thẳng dậy, hai người bên cạnh sợ tới mức vội vàng cúi đầu, Lý Uyên Bình nhìn nhìn tu sĩ này, cười nói:

"Không biết đạo hữu lấy được tin tức từ đâu?"

Tu sĩ này vội vàng chắp tay, nói liên miên không ngừng.

Hóa ra người này chính là một gã sai vặt trong phường thị của Thang Kim Môn, nghe hai đệ tử Thang Kim Môn nói chuyện, lại nghe nói Lý gia đang hỏi thăm chuyện Yến Sơn, lúc này trong lòng đại động, cảm thấy có cơ hội.

Vì thế quyết đoán bỏ công việc trong phường thị, dồn hết gia sản mua linh quả, suốt đêm chạy đến Vọng Nguyệt hồ đầu cơ, đến Vọng Nguyệt hồ, quả nhiên thấy Lý gia còn chưa biết được việc này, liền vội vàng chạy lên báo tin.

"Cũng có vài phần đáng tin..."

Lý Uyên Bình cẩn thận nghe xong, âm thầm gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, hòa ái nói:

"Đa tạ đạo hữu, kính xin đợi chút, đợi ta xác nhận tin tức này là thật hay giả, tất có trọng thưởng."

Tu sĩ kia liên tục gật đầu nói cám ơn, mừng rỡ đi xuống, Lý Uyên Bình mới vẫy tay gọi Đậu Ấp đang háo hức tiến lên, nhỏ giọng nói:

"Đi mời Giao ca trở về một chuyến."

..................


( P/s còn nhớ khi biết tin Xích Kính chết cũng là cảnh như này ....... có một ngày .... Lý gia luôn nhớ )

Các bạn đọc truyện này không nên bỏ qua chi tiết dù là nhỏ nhất, tác giả cài cắm rất nhiều trong đó....