Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 309: Ninh Hòa Viễn



 

Ngọc Đình Sơn là nơi hiểm trở cao nhất trong các ngọn núi của Lý gia, đỉnh núi đâm vào tận trời mây. Trên đỉnh núi tuy không lớn, nhưng lại có một giếng ngọc trong vắt , phía trên đường vân đan xen, nhìn có chút cổ lão, nước giếng trong đó mát lạnh, pháp quang lập lòe.

Lý Thanh Hồng phun ra một ngụm bạch khí, từ từ mở mắt tử quang lập lòe , hai chưởng đẩy ra, pháp lực như lôi đình bắn ra , môi đỏ của nàng khẽ mở:

"Tử Lôi Bí Nguyên Công, quả nhiên là bí pháp do hậu nhân không ngừng sửa đổi ..."

Nàng tu luyện pháp này sáu năm, cũng đọc qua không ít công pháp luyện khí khác, phong cách bá đạo cổ xưa trong Tử Lôi Bí Nguyên Công lại là độc nhất, trong đó có các loại khẩu quyết thủ pháp chưa từng nghe thấy, khiến nàng cảm thấy vô cùng thú vị.

Mong chờ uy năng lôi đình sau khi khi tu thành 『 Huyền Lôi Bạc 』 , nàng phất tay tản đi pháp thuật trong tay, ánh mắt Lý Thanh Hồng đảo qua trong viện, nhẹ giọng nói:

"Lý Hi Trân!"

Sau nhà nhất thời truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một nam hài mười hai mười ba tuổi chạy ra, đầu đầy mồ hôi, đến trước mặt Lý Thanh Hồng dừng lại, cười nói:

"Cô cô!"

Lý Hi Trân trước mắt chính là con trai Lý Uyên Vân, người đứng đầu của Hi Nguyệt bối. Phụ thân Lý Uyên Vân thân không có linh khiếu, là phàm nhân chưa từng tu luyện, cho nên sinh con sớm nhất. Trưởng tử Lý Hi Trân đã mười ba tuổi, thân có linh khiếu, chỉ là thiên phú có lẽ bị cha ảnh hưởng, chỉ có thể tính là trung thượng.

Lý Uyên Vân đi phường thị, Lý Hi Trân lại cần có người chăm sóc, Lý Thanh Hồng chính là thân tỷ của Lý Uyên Vân, là người thích hợp nhất , Lý Hi Trân tự nhiên được đưa tới Ngọc Đình Sơn, ở trên núi tu hành.

"Luyện thương."

Lý Thanh Hồng tiện tay bắt lấy một cây thương gỗ, đặt vào trong tay Lý Hi Trân, để đứa nhỏ này cầm trường thương, cứ như vậy lẻ loi đứng tại chỗ. Con ngươi Lý Thanh Hồng chớp chớp, hỏi:

"Ngươi đang tu Thượng Lang Dưỡng Luân Pháp?"

"Bẩm cô cô! Đúng vậy."

Lý Thanh Hồng gật đầu không nói. Thượng Lang Dưỡng Luân Pháp là pháp quyết tam phẩm Lý Thông Nhai đổi về cho dòng chính trong nhà tu luyện, còn nàng có phù chủng, tu hành chính là Thái Âm Thổ Nạp Dưỡng Luân Kinh, tự nhiên là không thể nói.

"Hi Trân, Hi Trị, Hi Minh... Cũng không biết đứa nào may mắn được thụ phù chủng..."

"Giao ca muốn đưa Hi Trị nhập tông... Sợ rằng không thể thụ phù chủng, vậy phải lựa chọn một trong hai đứa Hi Minh và Hi Trân!"

Lý Thanh Hồng nghĩ đến xuất thần, Lý Hi Trân đã đầu đầy mồ hôi, tay cầm thương run rẩy, cắn chặt răng không nói.

Nàng nâng cánh tay Lý Hi Trân lên, đang chuẩn bị chỉ điểm một hai, lại nghe một giọng nói cuồn cuộn như sấm, từ ngoài trận pháp truyền đến:

"Tán tu phương xa đến bái kiến, kính xin Lý gia sơn chủ hiện thân gặp mặt!"

Lý Hi Trân bị giọng nói này quát một tiếng, nhất thời hoảng sợ, ném thương gỗ trong tay xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã vang lên, hắn lấy tay lau mồ hôi, rụt rè nhìn về phía Lý Thanh Hồng.

Lý Thanh Hồng nhíu mày nhìn lại, liền thấy thiếu niên kia mặc một bộ thanh y, túi trữ vật cùng pháp pháp kiếm quang mang lưu chuyển bên hông, một thân trên dưới là áo khoác được làm từ linh sa, ngay cả ngọc thạch tô điểm cũng là thượng phẩm, xa hoa vô cùng.

"Tán tu? Định lừa ta sao!"

Lý Thanh Hồng cười lạnh một tiếng, phi thân xuất trận, Ninh Hòa Viễn vẫn la om sòm, trong miệng lẩm bẩm:

"Nghe đại danh Lý gia của Lê Kính đã lâu, giỏi nhất sử dụng kiếm pháp, ta xa xôi ngàn dặm mà tới, chính là muốn một kiếm đánh bại quý tộc cùng thế hệ, để chứng minh kiếm đạo của bản thân..."

Ninh Hòa Viễn còn chưa nói xong, trong đại trận trước mắt đã có một nữ tử mặc váy trắng bay ra, anh khí mười phần, trong hai mắt sinh ra tử ý như lôi đình , môi đỏ khẽ mím, nhìn chằm chằm hắn.

"Nữ tu?!"

Ninh Hòa Viễn không nhìn thấy thiếu niên cầm kiếm như trong tưởng tượng, hơi ngẩng người, nhất thời xấu hổ. Lý Thanh Hồng lại cười lạnh một tiếng, rút trường thương ra, nhằm đầu hắn ta mà bổ xuống, lôi đình màu tím bành trướng trong lúc khua tay đồng loạt hiện lên, thanh thế to lớn.

"Đợi đã... Cổ pháp... Cô nương!"

Ninh Hòa Viễn còn chưa kịp nói gì liền vội vàng rút kiếm ngăn cản, trường thương của Lý Thanh Hồng đã hung hăng đập xuống, trong khoảnh khắc lôi đình mãnh liệt, ầm ầm rung động, nổ vang ầm ầm khiên Ninh Hòa thất điên bát đảo.

Ninh Hòa Viễn cũng không phải kẻ ngốc, trải qua giao thủ bất ngờ không kịp đề phòng, liên tục thối lui ra sau, trên người cũng hiện ra từng trận linh quang trong vắt như nước, chìm nổi bất định ở bên cạnh, kiếm khí trên trường kiếm có chút cao minh, ngăn chặn thế công mãnh liệt của Lý Thanh Hồng .

"Công pháp tốt... Họ Ninh..."

Lý Thanh Hồng thấy hắn một thân pháp quang, tu vi Luyện Khí tầng bốn, công pháp lại là đại tông chính pháp, phẩm cấp rất cao, đã có suy đoán, thầm nghĩ:

"Thanh Trì tông..."

Nàng Lập tức hiểu ra, Lý Thanh Hồng mới mất cha, trong lòng vốn là buồn bực khó tả, lập tức ra tay càng thêm tàn nhẫn, chân nguyên trong khí hải huyệt không ngừng vận chuyển, 『 Trường Không Nguy Tước 』 lập tức sáng lên, tốc độ cùng công phạt đều mạnh hơn một bậc. ( này là bắt đầu bật buf max tốc ........ )

Ninh Hòa Viễn lúc này mới miễn cưỡng chống đỡ được thế công của Lý Thanh Hồng, không ngờ nữ tu áo trắng này càng đánh càng mạnh, từng đạo lôi đình nổ tung khiến bầu trời lúc sáng lúc tối. Lần đầu hắn giao thủ với tu sĩ lôi pháp, hai chưởng âm thầm tê dại, cười khổ nói:

"Không phải Lý gia là kiếm tiên thế gia sao? Sao lại có lôi pháp... Công pháp này cũng quỷ dị vô cùng, trong lúc ra chiêu đều có dị tượng, làm gì còn giống cấp độ luyện khí... Không hiểu chuyện còn tưởng rằng là một Trúc Cơ!"

Hai người giao thủ một trận, Lý Thanh Hồng càng đánh càng hăng, hai mắt màu tím lôi điện càng nồng đậm , đánh cho Ninh Hòa Viễn liên tục lui lại. Ninh Hòa Viễn không thể không ngăn trường thương của nàng, trường kiếm trong tay thình lình phát ra ánh sáng, huyễn hóa thành hai đạo hồng quang, hướng trên mặt Lý Thanh Hồng mà đi.

Trường thương của Lý Thanh Hồng khẽ động, tạo ra mấy đóa thương hoa màu tím, phiêu phiêu đãng đãng đụng vào hồng quang ở không trung. Nàng vẽ ra một đạo lôi phù trên hư không, khúc chiết phác họa, Tử Lôi Chân Nguyên màu đậm rót vào, quát:
"Đi!"

Thuật này chính là thuật pháp ghi lại trên "Tử Lôi Bí Nguyên Công," là tiền nhân sáng tạo, chưa từng ghi chép phẩm cấp. Lý Thanh Hồng đã luyện nhiều năm, lần này là lần đầu tiên sử dụng, phù lục kia như mặt trời dâng lên, hướng Ninh Hòa Viễn lao tới.

"Tốt!"

Ninh Hòa Viễn thấy Lý Thanh Hồng vận dụng thuật pháp, tay cũng bấm quyết, phun trào ra một đạo pháp lực trong trẻo sáng rõ, chạm vào phù lục kia.

"Ầm ầm!"

Chỉ nghe tinh không nổ vang một tiếng, điện quang màu tím và hỏa diễm phun trào ra ngoài, khói bốc lên cuồn cuộn, pháp lực tản ra bốn phía, ầm ầm rung động, đánh tới Ninh Hòa Viễn. Ninh Hòa Viễn thầm mắng một tiếng, lại lần nữa bấm niệm pháp quyết, hội tụ lên một đạo ánh sáng óng ánh.

Ánh sáng như sương như nước này ập tới, Lý Thanh Hồng cầm thương đến ngăn, lôi đình chói mắt cùng thương mang sắc bén đều bị mạnh mẽ đẩy ra mấy trượng, ánh lửa cùng sương khói dần lắng lại, không còn tiếng động.

Lý Thanh Hồng thì lui về sau vài chục bước, trường thương trong tay vang lên kèn kẹt, pháp quang ảm đạm.

"Thuật pháp hay!"

Lý Thanh Hồng hung hăng nhìn pháp quang trong tay Ninh Hòa Viễn, liếc mắt một cái liền đoán ra đây là truyền thừa của mấy ngọn chủ phong của Thanh Trì tông, hơn phân nửa là pháp thuật tứ phẩm ngũ phẩm.

Thuật pháp truyền thừa của tam tông thất môn mới gọi là thuật pháp chân chính, từ trước đến nay không lưu thông ra ngoài . So sánh với nó, trên thế gian tán tu cùng thế gia lưu truyền thuật pháp quả thực là trò đùa, phần lớn đều là đồ chơi nhất phẩm nhị phẩm bất nhập lưu.

Pháp quang vẫn không hề dừng lại, Ninh Hòa Viễn nắm chặt kiếm trong tay, hắn lại chửi thầm một tiếng, phất tay tản đi pháp quang , có chút chán nản nói:

"Lôi pháp cô nương rất tốt, thương pháp tốt... Ép ta vận dụng Kỷ Nguyên Càn quang... Là ta chiếm tiện nghi rồi."

Lý Thanh Hồng lại không có chút hảo cảm nào đối với hai họ Ninh , Trì của Thanh Trì tông, chỉ yên lặng ghi nhớ tên của Kỷ Nguyên Càn quang, lạnh lùng gật đầu, đáp:

"Mời các hạ trở về, thứ cho ta không tiễn xa."

Ninh Hòa Viễn nhất thời nghẹn họng, há miệng, một đống cảm khái bị nhét ở trong bụng, nhìn Lý Thanh Hồng muốn bay trở về núi, đành phải nói:

"Tiên tử có thể lưu lại danh hào không?"


Lý Thanh Hồng dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

"Lê Kính Lý gia, Lý Thanh Hồng."