Lão tán tu này là một tu sĩ tạp khí có tu vi Luyện Khí tầng năm, đã bị An Chá Ngôn phong bế tu vi, trên người đầy máu me, tóc tai rối bời rũ xuống. Ông ta cố gắng đứng thẳng dưới bậc thang nhưng lại bất lực quỳ xuống.
Đậu Ấp ở bên cạnh đỡ ông ta lên, hỏi:
"Lão già! Công tử Lý gia đang ở trước mặt ông!"
Lão tu sĩ kia không nói một lời, chỉ si ngốc quỳ ở đó. Đậu Ấp lại hét to kêu một tiếng, Lý Uyên Bình thấy vậy nhíu mày, nhưng không bước xuống, gọi:
"Từ Công Minh!"
Từ Công Minh ở bên cạnh vội vàng tiến lên, kéo lão tu sĩ đứng dậy , một tay bắt lấy vạt áo của lão, một tay đỡ ở sau lưng, giúp ông ta điều trị chân nguyên, lại thi pháp bấm hai đạo Tĩnh Tâm Quyết, lão tán tu này mới như tỉnh mộng, phục hồi tinh thần lại.
"A! Khụ khụ..."
Lão nhân phun ra hai ngụm máu, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt từng người của Lý gia, rồi ôm mặt khóc. Đậu Ấp há mồm muốn mắng, lại bị Lý Uyên Bình phất tay ngăn cản , mặc cho lão nhân này nức nở khóc thút thít.
Lý Uyên Bình nhìn bức thư trên bàn, không nói một lời, một đám khách khanh ngoại tộc cứ như vậy vây quanh lão tán tu . Một hồi lâu sau, lão tu sĩ kia mới dần dần bình tỉnh lại ngừng khóc, buồn bã nói:
"Tán tu Tất Hoa Hiên, bái kiến công tử."
"Tất Hoa Hiên..."
Lý Uyên Bình gật đầu, buông bút son trong tay xuống, ôn hòa nói:
“Lão nhân gia khách khí rồi, tu sĩ thường xuyên ở địa phận Lý gia ta thì Uyên Bình đều ghi nhớ trong lòng. Tên của Tất lão ta nghe rất quen tai, cũng là nhiều năm buôn bán trên cổ lê đạo .”
"Đúng rồi..."
Tất Hoa Hiên đau buồn gật đầu, đáp:
"Lão phu... Tiểu nhân đã vận chuyển hàng hóa sáu năm rồi."
Từ khi phường thị Úc gia bị phá, trên Vọng Nguyệt hồ đã thiếu chỗ giao dịch. Quan Vân phong ở Lê Hạ lại xa xôi, tu sĩ Thai Tức muốn đi vẫn cần một phen công phu, trên Cổ Lê đạo liền có thêm những tán tu vận chuyển hàng hóa, kiếm chút ít lợi nhuận. Tất Hoa Hiên này chính là một trong số đó.
Lý Uyên Bình thấy ông ta lưu loát đáp lời, xen ra đã thanh tỉnh hơn nhiều, lúc này mới hỏi:
"Chư vị hành tẩu trên đường, Lý gia ta luôn luôn tới cẩn thận đưa đón. Không biết Uyên Bình nơi nào không chu đáo, để mấy vị đánh nhau trên địa giới nhà ta..."
Giọng điệu của Lý Uyên Bình ôn hòa, vốn không có ý uy hiếp gì. Hàng năm Tất Hoa Hiên đi lại giữa các gia tộc, thường thấy con cháu thế gia và tiên tông tiên môn bá đạo, trong lúc nhất thời hai chân run rẩy.
Hắn ở địa giới Lý gia đánh nhau với người khác vì bảo vật mà chột dạ. Nghe xong lời này, bi thương trong lòng còn chưa kịp tan, lại tiếp tục hoảng sợ .
Trêng núi có rất nhiều miếu nhỏ, những tán tu như bọn họ luôn luôn là tầng dưới chót nhất. Huống chi Lý gia là thế gia có Trúc Cơ tọa trấn, không thể so sánh với những tiểu tộc kia. Tất Hoa Hiên lúc này cúi người xuống, bi thương nói:
"Công tử oan uổng cho ta ! Chúng ta chính là bị người ta tập kích..."
Thế là cũng không để ý mọi người xung quanh, vội vàng lải nhải kể hết đầu đuôi câu chuyện:
Tên Tất Hoa Hiên xuất thân hàn vi, vốn dĩ làm việc ở phường thị Vọng Nguyệt Hồ, vất vả lắm mới có được chút tạp khí, lôi kéo được mười mấy phàm nhân mang theo mấy tu sĩ Thai Tức ra ngoài lang bạt. Hôm qua đang tu hành trong thương đội, nhưng không ngờ lại có đồ đệ mất tích khi đi ra ngoài .
Tất Hoa Hiên phiêu bạt cả đời, tự cảm thấy đạo đồ đã đứt đoạn, nên hắn xem mấy đồ đệ này như bảo bối, trong lòng cực kỳ đau đớn. Lại nghĩ tới trên địa bàn Lý gia không có đại yêu gì, lập tức dẫn theo mấy người ra ngoài tìm kiếm.
Tìm kiếm hơn nửa ngày, lại tìm thấy một hang động đá vôi, có mảnh quần áo của đồ đệ kia ở bên ngoài. Tất Hoa Hiên sử dụng pháp thuật đi xuống tra xét, chỉ thấy phía dưới là một không gian rộng lớn.
Tất Hoa Hiên ngẩng đầu nhìn lên, một dòng nước ngầm chảy xiết không ngừng, có một vật màu trắng, kích thước bằng nắm tay, giống như nước không phải nước, bơi lội trên mặt nước, trong suốt và ấm áp, lăn qua lăn lại, trông có vẻ kỳ lạ...
"Đợi một chút!"
Mọi người nghe đến nhập thần, đều nhìn chằm chằm vào lão đầu tử này, ngay cả An Chá Ngôn cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn. Lý Uyên Bình nhạy bén phát giác được điều không thích hợp, liền mở miệng cắt ngang, hướng về hai bên nói:
"Mời Giao ca tới đây!"
Người hầu kia vội vàng lui xuống, Đậu Ấp ở bên cạnh thấy ánh mắt Lý Uyên Bình, vội vàng lên tiếng:
"Chư vị đều đi làm việc của mình đi."
Đám người An Chá Ngôn gật gật đầu, có trật tự lui ra. Tất Hoa Hiên kia sợ hãi nhìn bốn phía, thấy Lý Uyên Bình nhìn chằm chằm hắn, lúc này mới nói tiếp.
Tất Hoa Hiên lang bạt cả đời người kiến thức phong phú, nhất thời sắc mặt thay đổi, biết là đã gặp được bảo bối khó lường. Trong lòng làm gì còn nghĩ đến đồ đệ nào nữa? Đã sớm ném người nọ ra khỏi đầu, chỉ muốn nghĩ cách độc chiếm bảo bối.
Vì vậy hắn vội vàng đuổi mấy tên đồ đệ ra ngoài, cẩn thận quan sát một hồi, cảm thấy nước bọt của mình như ngọc dịch, tu vi cuồn cuộn tuôn trào, hiểu rằng cơ duyên đã đến.
"Tiểu nhân vào nam ra bắc, cũng có chút kiến thức. Vật này phải gọi là 【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】, chính là thiên địa linh thủy trong truyền thuyết! Có thể... có thể..."
Tất Hoa Hiên lắp bắp nói, trong mắt tràn đầy ánh lửa tham lam. Lý Uyên Bình thì nắm chặt tay vịn, thần sắc mơ hồ có chút kích động, tiếp lời:
"【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】... Vật này có thể tăng trưởng linh thức, chữa trị căn cơ, loại trừ tạp chất trong chân nguyên, từ Trúc Cơ tới Thai Tức có hiệu quả thần kỳ!”
【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】 chính là thiên địa linh thủy hiếm thấy, rất tốt cho việc chữa thương, rất có danh tiếng trên phù lục đan đạo. Lý Uyên Bình cũng là hỏi Lý Thông Nhai về phương pháp chữa thương mới biết được vật này.
Lý Thông Nhai tu hành chính là tiên cơ thủy tính, 【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】 không gì thích hợp bằng. Nếu như được bảo vật này, dưỡng thương vài năm, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước. Sao có thể không để Lý Uyên Bình kích động?
Lúc ấy Tất Hoa Hiên lúc đó kích động đến mức tay chân luống cuống. Hắn hận nhất cả đời này là không thể có được một phần Thải Khí Quyết, hắn chỉ là tu sĩ tạp khí nhỏ bé. Hiện giờ thấy 【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】, trong lòng hắn kích động giống như sóng lớn ngập trời, không thể kiềm chế.
"【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】" có thể đem tạp khí của hắn thuần hóa thành chính khí. Cho dù công pháp kém hơn chính pháp nhưng cũng có khả năng Trúc Cơ. Hắn Vội vàng thi pháp , cẩn thận từng li từng tí thu hồi linh thủy này. Bên ngoài hang động lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, một người đàn ông mặc đồ đen xông vào.
"Người này có chân nguyên thuần túy và hùng hậu. Ta cùng đạo hữu trong thương đội cùng hắn đấu mười mấy hiệp, không thể địch lại hắn, bị hắn giết hết trợ thủ chỉ còn mình ta, buộc phải từ bỏ túi trữ vật, ai ngờ hắn không tha cho ta...”
Tất Hoa Hiên khóc lóc kể lể, kêu lên:
"Nếu không phải khách khanh quý tộc kịp thời đuổi tới... Tiểu lão đầu ngay cả mệnh cũng không giữ được..."
Lý Uyên Bình nghe đến đây, thì đã thất vọng tràn trề. Đầy ngập kích động hóa thành mất mát, suy sụp ngồi trở lại trước bàn. Muốn mắng lại không mắng ra được, liền thấy Tất Hoa Hiên khóc lóc kể lể:
"Lão đầu cả đời này kinh doanh, toàn bộ đều bị người này làm hại, chỉ còn lại có một thân một mình! Mong rằng công tử báo thù cho lão đầu, thiên địa linh thủy này liền thuộc về quý tộc!"
"Báo thù?"
Lý Uyên Bình cười nhạo một tiếng, đáp:
"Người đó trốn vào trong rừng rậm mênh mông, có ai có thể tìm ra? Nhà ta là thế gia, không phải Tử Phủ Tiên tộc!"
Tất Hoa Hiên lại thu lại tiếng khóc, kéo tay áo, lộ ra một chiếc vòng ngọc. Đường vân trên đó rất huyền diệu, tỏa ánh sáng lấp lánh. Tất Hoa Hiên buồn bã nói:
"Tiểu lão đầu ở trong phường thị nhặt được hai cái vòng ngọc, vốn là dự định đưa cho nội nhân. Một cái đã đeo vào tay, một cái khác còn ở trong túi trữ vật, bị người nọ đoạt đi."
"Hai cái vòng ngọc này chỉ cần không cách nhau quá xa là có thể cảm ứng lẫn nhau. Người nọ chẳng qua chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, lại đánh nhau với chúng ta rất lâu, tất nhiên không bay được quá xa, hơn phân nửa sẽ tìm một chỗ trong núi khôi phục pháp lực. Hiện giờ xuất phát, có lẽ có thể lập tức bắt được hắn!"
Lý Uyên Bình nhất thời vui mừng, nụ cười trên mặt hiện lên. Muốn đi xuống lấy vòng ngọc kia, đột nhiên dừng chân, ngồi trở lại ghế, trầm tư nói:
"Trước hết cứ chờ huynh trưởng của ta tới đây một chuyến đã."