Úc gia, Mật Lâm quận.
"Báo gia chủ, Mộ Niên đại nhân nói là Lý gia không hề có động tĩnh gì, đang chờ ở gần đó... đã hơn nửa ngày rồi... nên nghĩ rằng, nghĩ rằng có nên rút lui trước không...”
Ngồi trên ghế chủ vị, Úc Tiêu Quý mặt mày tái mét, vò nát bức thư nhỏ trong tay, tức giận mắng:
"Đồ hỗn đản này!"
Người hầu bẩm báo lập tức sợ tới mức run rẩy, đầu dán chặt trên mặt đất, không dám ngẩng lên. Úc Tiêu Quý nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói:
"Bảo hắn làm theo kế hoạch, lại còn nhát gan sợ chết! Mang theo một thân pháp khí đi ra ngoài, lại hồ đồ giết người, ở trên địa giới Lý gia lề mà lề mề! Hắn cho rằng người Lý gia cũng là ngu xuẩn như hắn hay sao!"
"Vừa mới sắp đặt xong mọi thứ, bây giờ thì hay rồi, lộ hết cả ra ngoài, Lý Uyên Giao cùng Lý Uyên Bình cũng không phải kẻ ngốc!"
Úc Mộ Cao đứng bên dưới vẫn mặc áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng, vẫn ung dung như thường, đang quay quay cây quạt, chậm rãi nói:
"Phụ thân bớt giận, nhà ta đã sớm mục nát từ lâu rồi, nào có mấy người mà không phải ngu xuẩn? Làm hỏng việc mới là chuyện thường tình, nếu thành công thì mới lạ.”
Úc Mộ Cao trị gia nhiều năm, hiểu rõ nhất những người trong nhà là loại người gì, từ tức giận chuyển sang thất vọng, rồi từ thất vọng nhiều thành quen thuộc, mặt không đổi sắc, nhỏ giọng nói:
"Thế nhân đều bảo tốc độ Lý gia quật khởi rất nhanh, đều là do là tán tu Trúc Cơ Lý Mộc Điền, Lý Xích Kính tu thành kiếm tiên, hoặc là Lý Thông Nhai thâm trầm ổn trọng, ba thứ thiếu một thứ cũng không được."
Úc Mộ Cao khoanh tròn các tên trên danh sách trên bàn, vẫn không tìm thấy ai có thể dùng được, vừa nói:
"Theo ta thấy, thứ cường đại nhất của Lý gia không phải là Lý Thông Nhai hay Lý Xích Kính, mà là từ ba đời nay Lý gia nhưng không có một ai hoàn khố , phá gia cả."
Úc Tiêu Quý nghe thấy trưởng tử nói vậy thì thở dài, đường đường là tu sĩ Trúc Cơ mà cũng sinh ra cảm giác vô lực, đáp:
“Hoàn toàn vô dụng...”
Úc Mộ Cao thu bút lại, mở miệng nói:
"Cũng không phải là vô dụng."
"Lý gia không có một chút động tĩnh!"
Úc Tiêu Quý cau mày, trầm giọng nói:
"Nếu Lý Thông Nhai thật sự bị thương, Lý gia sao có thể buông tha 【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】, tính toán của ngươi thất bại."
"Không."
Úc Mộ Cao cười khẽ một tiếng, đứng dậy, cười nói:
"Chính là bởi vì trạng thái của Lý Thông Nhai không đúng, mới có thể buông tha 【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】!"
"Lý Thông Nhai là người cẩn thận mà không phải kẻ nhát gan, nếu là hắn thật sự dùng kiếm trảm Ma Ha toàn thân trở ra, tuyệt đối sẽ không buông tha tin tức thiên địa linh thủy như 【 Thiên Nhất Thuần Nguyên 】, chỉ sợ Tất Hoa Hiên một khi được Lý gia cứu ra, Lý Thông Nhai liền cầm kiếm tìm tới!"
Hắn nhìn Úc Tiêu Quý như đang suy nghĩ, nhẹ giọng nói:
"Ngay trên địa bàn Lý gia , cho dù là bẫy cũng thật nực cười, Lý Thông Nhai tốt xấu gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ, sao ngay cả địa bàn nhà mình cũng không dám đi!"
"Không sai."
Úc Tiêu Quý bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu. Úc Mộ Cao tiếp tục nói:
"Ta thăm dò vốn không phải để dụ dỗ thành công. Phế vật cũng có cách dùng phế vật. Xem ra Lý Thông Nhai hoặc là thân thụ trọng thương, hoặc là căn bản không ở Lý gia!"
"Vậy... chúng ta tấn công Lý gia? Nhưng Lý gia còn có Tiêu gia che chở, không thể đắc tội Tử Phủ Tiên Tộc. Chỉ có thể thu hồi hai núi Ngọc Đình..."
Úc Tiêu Quý bây giờ chỉ có thể nghe lời trưởng tử của mình, vội vàng hỏi.
"Không phải, lấy mối thù năm đó của phường thị làm cớ, tiến đánh Phí gia."
Úc Mộ Cao nắm chặt tay áo, tỏ ra khá hùng tráng, đáp:
"Lý Thông Nhai có thể chưa về gia tộc. Lý gia có Tiên tộc làm chỗ dựa, nhân cơ hội cũng chỉ ăn được hai núi Ngọc Đình. Không bằng nhìn về phía bắc, Phí gia có năm phong mười sáu trấn đấy!"
"Đại trận Vân Long Thiên Nam bao phủ cả bầu trời phía nam đã được kích hoạt trong một thời gian dài. Phí Vọng Bạch hoặc không ra ngoài thì cũng đang đột phá. Đánh một trận cũng tốt!"
Khóe miệng hắn nhếch lên, quạt xếp trong tay thu lại, cười khanh khách nói:
"Huống chi..."
"Ta lại cảm thấy, Phí Vọng Bạch chín phần mười là đã chết."
--------------
Lê Kính trấn.
Lý Uyên Bình lo lắng đợi trong viện suốt nửa ngày, cuối cùng thấy huynh trưởng Lý Uyên Giao thất hồn lạc phách trở về. Hắn vội vàng nghênh đón, cầm chặt hai tay Lý Uyên Giao, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của y, vội vàng nói:
"Huynh trưởng! Thế nào rồi!"
Lý Uyên Giao mới như tỉnh khỏi giấc mộng, vừa kinh nghi vừa bất an nhìn đệ đệ, đáp:
"Ta đã nhìn, thật là cạm bẫy... Chỉ là..."
Lý Uyên Bình hiểu ý, vội vàng xoay người lại, hướng về phía tộc binh hai bên nói:
"Tất cả lui xuống đi!
Đậu Ấp vội vàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng chặt cửa viện, kích hoạt trận pháp cách ly, Lý Nguyên Gia đổ mồ hôi trán, khàn giọng nói:
“Phí Vọng Bạch đã chết!”
“Phí Vọng Bạch... tu sĩ Túc Cơ Phí Vọng Bạch?!”
Lý Uyên Bình ngơ ngác nhìn y, lời của Lý Uyên Giao dồn dập nhưng khô khốc :
"Đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, lại lặng yên không một tiếng động chết trên tiên sơn nhà mình! Phí Đồng Ngọc vì phòng ngừa tin tức tiết lộ, không thể không mở Vân Tụ Thiên Nam trận, bên trong Phí gia đã loạn thành một bầy."
"Không biết Úc gia có biết hay không, nhưng hôm nay lão tổ trọng thương, Phí Vọng Bạch thân tử, trên hồ trên thực tế chỉ có một nhà Úc gia có chiến lực Trúc Cơ..."
Đồng tử hắn mở to, con mắt màu xám đen nhìn chằm chằm vào đệ đệ của mình, lẩm bẩm nói:
"Vân Tụ Thiên Nam trận mở ra liên tục mấy tháng, là khốn ở trong chứ không phải phòng ngoại. Phí Đồng Ngọc biết trong nhà nhất định có gian tế Úc gia, cho nên không thể không mở ra đại trận ngăn cách trong ngoài..."
Lý Uyên Bình nghe mà lạnh sống lưng, lên tiếng:
"Đúng rồi... Gia tộc mình đã không còn tu sĩ Túc Cơ, Phí gia chắc chắn không dám đi tìm những tu sĩ Túc Cơ có quan hệ với Phí Vọng Bạch... Ngay cả nhà ta cũng không dám thông báo. Phí Đồng Ngọc đang sợ hãi! Khó trách ta liên tục ba lượt phái người đến hỏi thăm, Phí gia ngay cả một câu trả lời cũng không có!"
Phí Vọng Bạch khi còn sống xưng huynh gọi đệ với đám Trúc Cơ này, nhưng khi hắn chết đi, những Trúc Cơ này cũng sẽ không cùng đám tộc nhân như con sâu cái kiến này tỏ ra thân thiện. Nói là xem trọng ân tình ngày xưa, có thể giúp được một phần. Đến khi vào trận, Phí gia cũng khó giữ nổi mình.
Lý Uyên Giao dần bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
"Úc Mộ Cao giảo hoạt đa mưu..."
Nói đến Úc Mộ Cao này, trong mắt Lý Uyên Giao lóe lên một tia hận thù sâu sắc. Thảm trạng năm đó của huynh trưởng Lý Uyên Tu còn rõ mồn một trước mắt. Hắn hít sâu một hơi mới kiềm chế được tâm tình.
"Thiên Nhất Thuần Nguyên hơn phân nửa là cạm bẫy Úc gia bày ra , để thử lão tổ mà thôi. Úc Mộ Cao giảo hoạt âm độc, chúng ta đối phó còn cố hết sức. Kế hoãn binh này của Phí Đồng Ngọc tất nhiên không gạt được hắn."
"Huống chi trong tông có Úc Mộ Cao Tiên, hiểu biết về thời cuộc của Úc gia phải nhanh hơn chúng ta một bước. Chuyện Phí Vọng Bạch bỏ mình không giấu được! Nói không chừng sau lần thăm dò này, Úc gia đã binh phát Hàn Vân Phong rồi!"
Lý Uyên Bình dừng lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói:
"Một tháng trước Ninh Hòa Viễn hiện thân ở Ngọc Đình Phong, có lẽ có liên quan đến cai chết của Phí Vọng Bạch ! Chỉ là..."
Hắn suy nghĩ một chút, đáp:
"Vân Tụ Nam Thiên đại trận đã phát động hơn mấy tháng, thời gian không khớp."
Lý Uyên Giao lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu, phân phó:
"Không cần lo những chuyện này. Ta lên núi hỏi lão tổ một chút, ngươi hãy trông chừng Phí gia!"
Nói xong vội vã đẩy cửa ra sân, cưỡi gió mà đi. Đậu Ấp ngoài cửa lúc này mới dám vào, thấy Lý Uyên Bình ngồi trầm tư, sau mấy tức mới mở miệng nói:
"Phái một người đến hồ, chọn một nơi gần bờ bắc để đóng giữ. Nếu đại trận Phí gia có biến, lập tức truyền tin cho ta."
"Vâng."
Đậu Ấp vội vàng đi xuống. Lý Uyên Bình nhịn không được ho khan hai tiếng, trước mắt hiện ra cặp mắt âm trầm trong bức họa của Úc Mộ Cao, nhẹ giọng nói:
"Úc Mộ Cao... Thật là đại địch của nhà ta..."