Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 320: Trường kình nguyệt lạc



 

 


Phí Đồng Ngọc đang quỳ rạp người, lòng trăm mối tơ vò, đã âm thầm chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến cuối cùng, chưa từng nghĩ tới Lý Thông Nhai đứng đầu dịu giọng nói:

"Vọng Bạch huynh và ta tương giao nhiều năm, thật sự đáng tiếc. Hai huynh đệ ngươi hãy cố gắng bảo hộ tông tộc, Nếu có tiểu tộc nào thấy hai người còn trẻ, tu vi còn thấp mà muốn làm điều trái lẽ, cứ sai người đến bờ Nam tìm ta.”

Lời này dùng thân phận trưởng bối nói ra, nghe có vẻ như đang nói với Phí Vọng Giang ở bên cạnh, vừa không đề cập tới thù lao, cũng không đề cập tới thần phục cung phụng, lại là một lời quan tâm thân thiết. Hai huynh đệ nghe được đều sững sờ.

Lý Thông Nhai lại trực tiếp đứng dậy, nói:

"Chuyện ở đây xong rồi, ta liền không ở lại lâu."

"Chuyện này..."

Phí Đồng Ngọc khó tin, dừng lại một lát, mắt thấy Lý Thông Nhai sắp cưỡi gió bay lên, "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, kêu lên:

"Cung tiễn lão tổ! Đa tạ lão tổ! Ân tình của quý tộc, Phí gia đời đời ghi nhớ..."

Thiếu niên áo trắng chỉ ôm kiếm, dần dần biến mất ở phương xa, Phí Đồng Ngọc quỳ lẩm bẩm một hồi, như trút được gánh nặng, nhìn về phía đệ đệ đang đi tới, thở dài nói:

"Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"

"Lý Thông Nhai..."

Phí Đồng Khiếu lòng tràn đầy cảm khái, phụ họa nói:

"Vẫn còn nhớ tình xưa, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhà ta lần này thiếu nợ đại nhân tình!"

Phí Đồng Ngọc đứng dậy, phủi bụi trên gối, trên mặt lại hiện ra ánh sáng hy vọng, đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày lộ ra ý cười, thấp giọng nói:

"Lý Thanh Hồng cũng dùng thương pháp, năm đó ở nhà ta chưa từng học được bí tịch, mấy ngày nữa ta sẽ đưa Du Long Hồi Ảnh trong nhà qua, cũng coi như báo đáp một phần vạn ân tình ..."

"Đúng rồi."

Trong mắt Phí Đồng Khiếu ẩn hiện sự đồng ý, gật đầu, trả lời:

"Chỉ tiếc hiện giờ nhà ta khó khăn, chỉ có thể từ từ trả lại ân tình này!"

Phí Vọng Giang đứng yên ở một bên, giống như một gốc tùng bách, không nói một lời. Phí Đồng Khiếu quay đầu lại, khách khí nói:

"Thúc tổ phụ, trong nhà còn có 『 Hàn Tùng Tuyết khí 』 hay không?"

"Còn có một phần."

Phí Vọng Giang nhìn hắn một cái thật sâu, ôn thanh trả lời. Phí Đồng Ngọc thì mơ hồ phát hiện điều gì đó, dò hỏi:

"Ngươi làm cái gì vậy? 《Trường Cẩm Vấn Tâm Quyết》 đã luyện thành bạch ngọc lục luân, không thể tùy tiện chuyển thành công pháp khác để luyện khí!"

Phí Đồng Khiếu chậm rãi lắc đầu, ánh mắt kiên nghị, trầm giọng nói:

"Tán công trùng tu!"


------------------

Lý Thông Nhai cưỡi gió trở về Lê Kính sơn, đêm đã khuya, dưới chân núi trong trấn đèn đuốc sáng rực. Ánh mắt của hắn đảo qua một vùng không khí nhộn nhịp, rồi quay người đi vào trong động phủ.

Cửa đá động phủ khép hờ, dưới bậc thang có một thiếu niên ngồi khoanh chân, mặc một bộ đồ đen, yên lặng chờ đợi. Lý Thông Nhai nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhất thời làm hắn bừng tỉnh. Lý Uyên Giao vội vàng mở to mắt, nhất thời sửng sốt.

Thiếu niên áo trắng trước mặt có khuôn mặt tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, mắt như sao sáng, nhìn chằm chằm vào hắn. Lý Uyên Giao bị dung mạo của hắn làm cho kinh hãi, sững sờ nhìn mấy hơi thở, lúc này mới chần chừ nói:

"Ngài là...? Lão tổ?"

Lý Thông Nhai khẽ cười một tiếng, gật đầu nói:

"Ta đã đi qua bờ bắc để giải cứu Phí gia. Đạo đồ của Úc Tiêu Quý bị ta cắt đứt đoạn, tính mạng khó giữ. Có uy hiếp này, sau này không cần lo lắng."

"Lão tổ! Ngài... khỏe rồi?!"

Lý Uyên Giao nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nhìn về phía Lý Thông Nhai, hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nói:

"Trải qua trận chiến này, Vọng Nguyệt hồ đã trở lại yên bình, Huynh đệ nhà họ Phí không thể so sánh với Phí Vọng Bạch, nhận đại ân này, tâm hướng về nhà ta..."

"Úc Mộ Cao tuy âm hiểm đa nghi, nhưng thiên phú bình thường, bây giờ uy vọng tổn hao nhiều, hành sự lại nghiêm khắc vô độ, không có Úc Tiêu Quý trấn áp, hắn sẽ đau đầu."

Tóc đen của hắn rối tung trên không trung, có vẻ đặc biệt tùy tiện:

"Úc gia không người nối nghiệp, ngươi và Thanh Hồng có hi vọng Trúc Cơ, không quá một giáp, nhà ta chính là bá chủ trên hồ."

Lý Uyên Giao thấy Lý Thông Nhai đột nhiên nói nhiều như vậy, trong lòng mơ hồ không rõ, chỉ thấy Lý Thông Nhai nhẹ nhàng khoát tay, lôi kéo hắn ngồi xuống trước bậc thềm, trầm giọng nói:

"Mặc dù Phí Vọng Bạch chết, nhưng nhà họ Phí vẫn còn chín người ở cảnh giới Luyện Khí , hơn xa nhà ta. Đại trận Vân Long Thiên Nam lại mạnh mẽ, chỉ sợ sau khi ta chết khó mà áp chế họ được. Nếu bức họ thì ngược lại họ sẽ đầu nhập vào Úc gia, vậy thì thà để lại nhân tình,có thể kết thành đồng minh.”

"Thế cục trên hồ không phải là mạnh yếu nhất thời có thể định, mà là kết quả của sự cạnh tranh giữa nhiều bên. Nếu muốn tiến về phía bắc, nhất định phải nhìn theo tình hình, nếu không không chỉ gây ra xung đột mà còn làm mất lòng người khác.”

Lý Uyên Giao đối với việc này cũng có hiểu biết, từng cùng Lý Thông Nhai nói chuyện, lúc này gật đầu, đáp:

"Giao Nhi hiểu rồi!"

Lý Thông Nhai dừng một chút, tiếp tục nói:

"Bờ bắc Phí gia, bờ đông Úc gia, bờ tây lại còn có một vị tán tu Trúc Cơ, họ Hạ, Trúc Cơ trung kỳ, mặc dù một lòng cầu đạo từ trước đến nay chưa nhập thế, nhưng lại phải cẩn thận chú ý."

"Vâng!"

Thấy Lý Uyên Giao gật đầu đồng ý, Lý Thông Nhai ôm kiếm, chậm rãi đi lên bậc thang, nói:

"Ta lần này bế quan, cần đóng chặt cửa động phủ, năm năm chớ động."

Vừa dứt tiếng , trận pháp động phủ tự động vận chuyển, cửa đá tràn đầy rêu xanh chậm rãi đóng lại.

"Cạch ~"

Lý Uyên Giao ngẩng đầu lên, nhìn hắn đi vào trong động phủ, cửa đá tự đóng lại, phát ra tiếng cọ xát kẽo kẹt, thanh âm ôn nhuận của Lý Thông Nhai lại nhẹ nhàng truyền xuống:

"Không thể quên mối hận của gia tộc."

Lý Uyên Giao hất ống tay áo, đột nhiên quỳ xuống, trán chạm đất mà bái, đủ ba bái, cho đến khi cửa đá ầm ầm đóng lại, Lý Uyên Giao mới chậm rãi đứng thẳng lên, thần sắc nghiêm túc, hai mắt ửng đỏ, trầm giọng nói:

"Giao, không dám quên..."

Lý Thông Nhai sau cửa hơi dừng chân, nghe Lý Uyên Giao cất tiếng đáp, nhìn động phủ sạch sẽ, ngồi xuống ghế thủ tọa, mài mực, viết mấy hàng chữ, lúc này mới trở lại trước giường, khoanh chân mà ngồi.

"Phí một phen tâm tư của hồ ly rồi, một kiếm này quá quyết tuyệt, để tiên cơ tán loạn, sinh cơ đoạn tuyệt."

Lý Thông Nhai ngẩng đầu nhìn về phương bắc, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười, dường như trong khoảnh khắc này, sáu mươi năm qua đã không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn. Hắn dịu dàng nói:

"Ta quản lý gia tộc , trừ ngoại địch, định sơn xuyên, bảy mươi năm trời làm hết bổn phận, chết đi thì y phục chỉnh tề, an nhiên tự tại, cả đời không hối tiếc, không còn mong ước gì nữa."

Hắn lấy tay chống cằm, nhẹ giọng thở ra, tóc đen rối tung, hai mắt như sao sáng chậm rãi ảm đạm xuống, Thanh Xích Kiếm trong ngực khẽ kêu một tiếng, cương khí trong động phủ cuồn cuộn, rên rỉ không ngừng.

Trọn vẹn qua ba hơi thở, trước người hắn hiện ra một viên bạch hoàn lập lòe bạch quang, nó bay lượn trong động phủ một hơi thở rồi biến mất vào hư không.

Khuôn mặt của hắn vẫn tuấn lãng như trước, duy trì bộ dáng năm mười sáu tuổi, bạch y bằng phẳng không có một nếp nhăn, nhắm mắt mỉm cười, giống như chỉ đang trầm tư.

"Ầm ầm!"

Âm thanh va chạm dữ dội của sông lớn vọng lại từ hư không, mặt đất trong động phủ thấm ra từng giọt sương, phát ra tiếng róc rách của suối. Tiếng rên rỉ của gió bắc ngày càng lớn, nhưng bị phong ấn chặt trong động phủ.

"Ô..."

Đỉnh Lê Kính sơn bị khí tức Hạo Hãn Hải dẫn động, bầu trời vốn trong xanh cũng trong chớp mắt mây đen dày đặc, sấm sét vang dội không dứt, mưa phùn rơi xuống đất.

"Trời mưa rồi."

Mưa phùn dày đặc bao trùm toàn bộ Lê Kính trấn, đám nông hộ đổ mồ hôi như mưa ngẩng đầu lên, đám người bán hàng rong cũng mở ô che mưa, những chiếc xe ngựa của các gia đình giàu có từ từ lăn bánh trên đường phố.

Đá xanh trong hẻm dưới núi vì mưa mà trở nên trơn ướt, chó vàng sủa , hài đồng cười đùa, tân phụ nắm đồng tiền trong tay, cân nhắc có muốn cắt một thước vải may quần áo hay không.

Hắn lặng yên không một tiếng động tọa hóa trong động phủ, tiên cơ vỡ nát, khí tuyệt mà chết, nhưng mọi người không hề hay biết, chỉ cảm thấy thời tiết lạnh lẽo, mưa phùn lất phất, dễ chịu.

Một cơn mưa thu thật hiếm có."

.........................

P/s : Lý Thông Nhai chết đem lại cảm xúc thật khó tả. Thật lòng mình ko muốn Thông Nhai chết , cơ mà biết rằng đây là điều phải có .

Tiếp theo là thời đại của Lý Huyền Phong , Lý Uyên Giao ...... vẫn câu nói đó... Lý gia luôn ghi nhớ ......


Lời của tác giả :

Ta đã viết đi viết lại rất nhiều lần cho kịch bản Lý Thông Nhai chết, viết như thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, có thể là bút lực không đủ, cuối cùng vẫn chọn viết như lần thứ nhất.

Dọc theo đường đi gập ghềnh, cuối cùng cũng kể xong chuyện của bốn anh em nhà Lý gia , bọn họ đều có đặc sắc riêng, có cuộc sống của riêng mình, đều có tiếc nuối của riêng mình. Bốn thiếu niên này là suy nghĩ ban đầu của ta, không biết có thể lưu lại ấn tượng gì cho mọi người không.

Trước kia ta thảo luận với người khác về những vấn đề này, họ nói để bốn người chết có hơi uổng công, thật ra rất có lý, nhưng câu trả lời của ta là:

Chỉ cần có một nhân vật khiến mọi người lưu lại ấn tượng, đều đáng giá.

Vô luận nói thế nào thì hành trình ban đầu này cũng khá ấn tượng, đem cuộc đời Lý Thông Nhai viết ra, đã khiến ta cảm thấy thỏa mãn!

Đây là quyển sách đầu tiên của ta, thật sự rất khó khăn khi viết, ta muốn người nào cũng phải có đất diễn, chính vì các nhân vật trong truyện đều rất thông minh, nhưng điểm khó là sự thông minh này đều phải khác nhau, thật sự là một thử thách lớn.

Ban đầu định viết bộ này để luyện bút, về sau nhiều người ủng hộ, nên cũng phải chịu trách nhiệm với đọc giả, cho nên phải nghiêm túc nghiên cứu hơn rất nhiều. (Cám ơn mọi người ủng hộ!)

Phải nói, kế tiếp sẽ càng ngày càng khó, cố gắng làm sao để hình tượng nhân vật không trùng lặp lại khiến cho người khác cảm giác thú vị, đây là vấn đề cần ta vượt qua.

Kế tiếp là chuyện xưa của thế hệ Uyên Thanh, ta cố gắng viết xong, hy vọng có thể không phụ lòng mọi người, cũng không phụ chính ta!

 

P/s : Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình ... Cám ơn tài liệu của bác Quan Thiên Giả .......