Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 369: Tước y quan



 

Hàm Ưu Phong bay ra ngoài một đạo lưu quang. Lý Uyên Giao từ biệt Tiêu gia, đón Lý Hi Minh, thong thả bay về gia tộc.

Thanh phong càn quét mãnh liệt, thanh niên áo bào xanh, chắp tay đứng trên thanh phong, bên hông đeo túi thuốc, nhìn xuống dãy núi trùng điệp phía dưới. Trước mặt hắn, Lý Uyên Giao mặc hắc bào, lẳng lặng cưỡi gió, trầm giọng nói:

"【Kim Dương Hoàng Nguyên】 chỉ gom đủ một phần, Hi Tuấn đã quyết định dùng 【Hàn Tùng Tuyết Khí】."

"Đệ đệ chịu thiệt rồi."

Lý Hi Minh áo bào bay bay, khẽ gật đầu. Hắn mân mê ngọc châu 【Thanh Tuyên】 trong tay, khóe miệng hơi mím lại, dường như đang chất chứa tâm sự, trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Lý Uyên Giao vốn là người đa nghi, chỉ một biểu cảm nhỏ của Lý Hi Minh cũng khiến tâm tư hắn xoay chuyển không ngừng. Hắn không nắm chắc được suy nghĩ của Lý Hi Minh, trong lòng có chút không thoải mái, im lặng bay về phía trước.

Hai người một đường im lặng, cho đến khi Lê Kính Sơn hiện ra dưới đường chân trời.

Lý Hi Minh xa nhà đã nhiều năm, nhìn ngọn núi dưới chân vẫn cảm thấy quen thuộc. Chờ khi hai người vào động phủ, Lý Uyên Giao liền đưa hộp ngọc đựng 【Kim Dương Hoàng Nguyên】 và Lục đan cho hắn:

"《Kim Điện Hoàng Nguyên Quyết》 thì ngươi hãy đến chỗ phụ thân ngươi mà lấy."

Lý Hi Minh gật đầu, cung kính đáp:

"Hi Minh nhất định không phụ lòng kỳ vọng của người!"

Hắn chậm rãi lui ra. Lý Uyên Giao vẫn ngồi yên ở vị trí chủ tọa, lông mày cau lại, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi , sắc mặt cũng dịu đi, lẩm bẩm:

"Đều đã lớn cả rồi... Lớn hết rồi... Ngay cả trước mặt người nhà cũng không để lộ suy nghĩ, ta không nhìn ra tâm tư của ngươi, cũng chẳng biết ngươi đang tính toán điều gì, làm sao có thể yên tâm giao Lý gia cho ngươi đây!"

"Lúc còn nhỏ, ta cứ nghĩ Hi Minh là đứa trẻ ngoan ngoãn, còn Hi Tuấn thì lạnh lùng khó gần, nào ngờ lớn lên, cả hai đứa đều trở nên khó đoán, ngược lại Hi Tuấn còn có chút tình cảm hơn."

Chuyện của thế hệ Hi Nguyệt, Lý Uyên Giao và Lý Uyên Bình đã từng bàn bạc rất nhiều lần.

Nếu xét về tâm tính, Lý Hi Tuấn là người xuất sắc nhất. Lý Hi Minh tuy cũng không tệ, nhưng lại quá mức câu nệ, không có biểu hiện gì nổi bật, đôi khi còn có phần cứng nhắc.

Nếu không phải Lý Hi Minh có thiên phú hơn người, lại có thiên phú về đan đạo, xuất thân từ trưởng tộc, có lẽ hai người bọn họ đã sớm có ý định giao Lý gia cho Lý Hi Tuấn.

Nhưng mà, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, lại thấy hai huynh đệ tình cảm hòa thuận, hơn nữa Lý Hi Minh là người ôn hòa, biết lắng nghe, huynh đệ đồng lòng, tương trợ lẫn nhau, cuối cùng vẫn quyết định chọn Lý Hi Minh.

Hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, giống như xa nhà nhiều năm, tình cảm với người nhà cũng phai nhạt, Lý Uyên Giao cởi hắc bào xuống, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hắn nhìn vào chiếc giếng nhỏ trong động phủ.

Mặt nước trong veo phản chiếu một đôi mắt hung ác nham hiểm, khoảng cách hai đầu lông mày quá hẹp, nhìn thế nào cũng thấy dữ tợn. Lý Uyên Giao híp mắt nhìn một lúc, bỗng nhiên thầm nghĩ:

"Hồi nhỏ, phụ thân không thích ta nhất, chắc là bởi vì nhìn thấy bộ dạng này của ta, trong lòng sợ hãi chăng!"
Hắn thản nhiên liếc nhìn, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

...

Lý Hi Minh xuống núi, im lặng đi một lúc. Linh khí trên Lê Kính Sơn kém xa Hàm Ưu Phong. Hắn tính toán, năm nay mình đã mười sáu tuổi.

"Thai Tức tầng năm, sau khi dùng Lục đan sẽ là Thai Tức tầng sáu, dành ra hai ba năm đột phá, đến năm mười tám tuổi sẽ là Luyện Khí."

Tiêu Nguyên Tư năm đó cũng đột phá Luyện Khí khi hai mươi tuổi, nhưng lại phải đợi đến gần sáu mươi tuổi mới đột phá được bình cảnh. Vì sao sau khi Luyện Khí, tốc độ tu luyện lại chậm như vậy? Trong lòng Lý Hi Minh rất rõ ràng:

"Chẳng qua là Tiêu gia muốn hắn luyện đan mà thôi."

Lão tổ Tiêu gia, Tiêu Sơ Đình năm đó cũng là đan sĩ Trúc Cơ, có hắn chống đỡ, Tiêu Nguyên Tư vẫn bị liên lụy đến nông nỗi này, xem ra cũng chỉ có Tiêu Nguyên Tư là kẻ ôn nhuận, mới có thể ngoan ngoãn luyện đan như vậy.

"Còn ta thì sao? Trong nhà chỉ có mình ta, nếu Đan Hỏa đã nhóm, lợi ích trước mắt, dù gia tộc có để tâm đến ta, e là cũng chẳng còn mấy phần tu hành... Huống hồ..."

Bản thân vừa đột phá Ngọc Kinh, có thể thi triển Đan Hỏa luyện đan, thì thư từ gia tộc đã đến, Lý Hi Minh không muốn suy đoán lung tung, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Chậm rãi đi một hồi, liền thấy phía trước có một người đang đợi, tay ôm trường kiếm, dáng vẻ anh tuấn, khí chất bất phàm, không ai khác chính là Lý Hi Tuấn.

Lý Hi Tuấn đã dùng qua Lục đan, ngưng tụ Thai Tức đến vòng thứ sáu, cho nên thực lực so với Lý Hi Minh còn cao hơn một bậc. Hắn ôm kiếm đi tới, lên tiếng hỏi:

"Huynh trưởng khó khăn lắm mới về nhà, sao lại chau mày thế kia?"

Lý Hi Minh ngẩn người nhìn hắn, đột nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp ngọc lưu ly màu vàng, đưa cho Lý Hi Tuấn rồi thở phào nhẹ nhõm:

"Hay là ngươi luyện đi!"

"Kim Dương Hoàng Nguyên?"

Lý Hi Tuấn ngây người, nửa ngày mới thốt lên được một câu:

"Lý Hi Minh! Ngươi bị điên rồi sao?"

Lý Hi Minh trông có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, đáp:

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều, gia tộc cần có đan dược, ta cuối cùng cũng phải dành thời gian cho việc luyện đan, đã vậy chẳng phải là lãng phí công pháp tứ phẩm này hay sao?"

"Chi bằng nhường cơ hội này cho ngươi, ta sẽ dùng công pháp khác kém hơn một chút, sau này chuyên tâm luyện đan, còn việc trấn áp gia tộc, giao cho ngươi lo liệu."

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Ta thấy rất nhiều đan sư trong các gia tộc lớn, thường bị đan đạo làm chậm đi quá trình tu luyện, rất ít người Trúc Cơ thành công. Chi bằng ta noi theo Đại phụ, chuyên tâm vẽ bùa, không cần mơ tưởng đến việc đột phá Trúc Cơ nữa..."

Lý Hi Tuấn cười lạnh:

"Ngươi lại giỏi so sánh rồi!"

Hắn tức giận nói:

"Đại phụ là bởi vì vô vọng tiến giai, mới đi chuyên tâm vẽ bùa! Còn ngươi, thiên phú hơn hẳn chúng ta, vậy mà lại muốn chuyên tâm luyện đan?"

" Đan sư Luyện Khí và đan sư Trúc Cơ khác nhau một trời một vực!"

Lý Hi Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngươi chính là sợ hãi! Lý Hi Minh! Gia tộc đặt bao nhiêu kỳ vọng vào ngươi, mong ngươi trở thành nhân vật như Tiêu Sơ Đình, vậy mà ngươi lại lo trước lo sau, chỉ nghĩ đến đường lui cho bản thân!"

Bị Lý Hi Tuấn rống lên một trận, Lý Hi Minh ngẩn người, sắc mặt đỏ bừng, phản bác:

"Đúng, ta chính là nghĩ đến đường lui đấy! Mọi chuyện đều đến tay ta, mọi người đều trông chờ vào ta, ngươi đứng đấy nói thì hay lắm, chẳng lẽ ngươi cho rằng ai cũng là Tiêu Sơ Đình sao? Vừa tu luyện thần tốc, vừa tinh thông đan đạo, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Ta chỉ sợ một mặt luyện đan, một mặt lại đánh mất tu vi, đến lúc Trúc Cơ thất bại, thân tử đạo tiêu, uổng phí thiên địa linh khí! Đến cả một luyện khí đan sư cũng không làm nổi."

Lý Hi Tuấn thở dài, nhét Kim Dương Hoàng Nguyên trở lại tay Lý Hi Minh, trầm giọng nói:

"Được rồi! Vậy ngươi hãy cùng ta lên núi, nói rõ mọi chuyện với Trọng phụ, để người quyết định!"

Lý Hi Minh ôm hộp ngọc, ngồi phịch xuống đất thất thần, không nói thêm lời nào nữa. Lý Hi Tuấn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng, dịu giọng nói:

"Huynh trưởng không cần phải lo lắng như vậy..."

"Sao ta có thể không lo lắng chứ!"


Lý Hi Minh vuốt ve hộp ngọc trên tay, khẽ thở dài:

"Cao tổ từ một phàm nhân, tu luyện hai mươi năm đã Trúc Cơ thành công, Tằng tổ Tam công đều là bậc anh kiệt, mỗi lần đọc tộc sử, ta đều cảm thấy bọn họ như thần nhân, thật khó tin."

"Lúc nhỏ, ta vẫn thường nghe các trưởng bối nói, ngươi rất giống với tổ tiên, trầm ổn, suy nghĩ chu toàn, mặt không đổi sắc, giết người không ghê tay."

Lý Hi Minh ngẩng đầu, đáp:

"Ta chỉ học được cái mã trầm ổn bên ngoài thôi, kỳ thực chỉ là cáo mượn oai hùm. Còn ngươi, ngươi là đã tính toán trước mọi việc, ung dung tự tại."

Hắn hạ giọng:

"Năm ta mười tuổi, phụ thân muốn ta giết người, ta đã ra tay, ta biết rõ phụ thân muốn ta trở thành người như thế nào. Nhưng kỳ thực trong lòng ta rất sợ hãi, không dám biểu lộ ra ngoài."

"Sau này, khi đến Tiêu gia, mấy lần xuống núi, ta đều bị tửu sắc làm cho mê muội, Tiêu sư đã nhiều lần nhắc nhở... Ta cứ nghĩ mình là người của Lý gia, sẽ không bị cám dỗ, nhưng mà..."

Lý Hi Minh buồn bã nói:

"Thật ra ta sợ nhất là tộc chính viện, sợ liên lụy đến thanh danh của phụ thân, sợ các trưởng bối trong tộc trách phạt, cho nên ta luôn cẩn thận, giữ gìn quy củ, chỉ cần có thể che giấu, ta đều không từ thủ đoạn nào."

Thần sắc hắn có vẻ hoảng loạn, bất an.

Lý Hi Tuấn ngẩn người, sắc mặt thay đổi, hắn nhịn không được cắt ngang lời Lý Hi Minh, vội vàng hỏi:

"Ngươi... Ngươi phá Nguyên Dương rồi? Đó là Tiêu gia! Là Tiêu gia đó! Phụ thân ngàn tính vạn tính, vậy mà ngươi lại..." ( Nôm na là mất trinh hay mất đời trai.... kkkk )

"Ngươi có để lại cốt nhục gì không?!"

Lý Hi Minh im lặng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:

"Ta không biết."

"Ngươi không biết?"

Lý Hi Tuấn bỗng chốc đứng bật dậy, vẻ mặt phức tạp, hắn túm lấy tay áo Lý Hi Minh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hất mạnh tay, lạnh lùng nói:

"Ngươi không biết? Khó trách... Khó trách!..."

Lý Hi Minh bỗng ngẩng đầu lên, như bị người ta đạp cho một phát, vội vàng nói:

"Hi Tuấn! Ta... Ta là... Không, ngươi hãy nghe ta nói."

Hắn đứng phắt dậy, nhất thời thất thố, lắp bắp giải thích:

"Ta với Trân ca trò chuyện nhiều lần, chúng ta khác với ngươi, ít tiếp xúc với phụ thân phần nhiều là mẫu thân và đại phu nhân dạy ta, ta không phải là lương tài trung hưng Lý gia... Không... Cũng không phải..."

Nhìn Lý Hi Tuấn trước mặt trầm mặc, lòng Lý Hi Minh vừa hối hận vừa sợ hãi, thầm than:

"Ô hô, thẳng thắn cho xong! Đỡ phải che giấu mãi thế này..."

"Ngươi!"

Lý Hi Tuấn nhìn thần sắc hắn, bỗng nhớ tới đêm hôm đó trên núi cùng nhau bàn luận chuyện gia tộc, cẩn thận hồi tưởng, lại phát hiện đối phương luôn khéo léo thuận theo ý mình, huynh đệ tình thâm, vậy mà chưa từng nhận ra.

"Khó trách ngươi cố gắng uống rượu như vậy, ta còn tưởng ngươi lần đầu uống rượu, không quen tửu lực, thì ra là muốn mau chóng say, tránh lộ ra sơ hở."

"Là ta không nên đưa ngươi đến Tiêu gia!"

Nhìn thần sắc Lý Hi Tuấn, Lý Hi Minh bỗng dưng buông lỏng, bình tĩnh trở lại, liên tục xua tay, Thanh Tuyên trên cổ tay vang lên tiếng leng keng loạn xạ, nhẹ giọng nói:

"Hi Tuấn... Không phải ai cũng có phong thái như ngươi."

Lý Hi Tuấn nhắm mắt không nói, vẻ mặt lạnh lùng, hồi lâu mới lên tiếng:

"Chớ ngụy biện, cùng ta lên núi, đem chuyện này bẩm báo lên trên, để tộc nội định đoạt."

"Được."

Lý Hi Minh vừa thốt ra một chữ, trên mặt đã hứng trọn một quyền, mắt nổ đom đóm, trang phục trên người bị kéo xuống xoạt một tiếng, đầu tóc rối bù, chật vật vô cùng.

Ngọc quan rơi xuống đất vỡ tan tành, túi thuốc cùng túi trữ vật lăn lông lốc, chỉ còn lại một lớp sam mỏng màu trắng trên người.

Lý Hi Minh hoàn hồn, sờ lên chóp mũi, máu tươi đầm đìa, chỉ nghe Lý Hi Tuấn lạnh lùng nói:

"Tước y quan, chờ lĩnh hình phạt!"

...

"Vút..."

Cây cung vàng kim rung lên nhè nhẹ, bàn tay thô ráp của nam tử trung niên nắm chặt trường cung khắc đầy phù văn huyền ảo, cánh tay dài buông thõng.

Ưng thú ở đằng xa giãy giụa trong vũng máu, lục phủ ngũ tạng đã bị chấn nát, hai người phía sau nịnh nọt vây quanh:

"Tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, Kim Cương Huyền Cung này bắn ra một mũi tên đúng là kim hồng rực rỡ, trong nháy mắt đã đến nơi..."

Hai người này đều là người Ninh gia, do Ninh Hòa Tĩnh phái đến, Lý Huyền Phong im lặng lắng nghe, tu sĩ phía dưới kéo yêu thú đến, hắn mới khàn giọng nói:

"Chỉ là kẻ gây chuyện bị giết, không cần nhắc lại."

Hai người nịnh hót hụt, đành cười gượng gạo chuyển chủ đề, nhìn người phía dưới dâng lên một quả trứng ưng yêu vật, nói:

"Chúc mừng tướng quân! Yêu vật Trúc Cơ này vậy mà sinh con!"

Lý Huyền Phong thuận tay tiếp nhận, phi thân lên không, đeo cung ra sau lưng, từ trong túi trữ vật lấy ngọc bài, tiến vào trong thành, thầm nghĩ:

"Ninh Hòa Tĩnh lôi kéo ta cho hơn mười điểm chiến công, cộng thêm mấy ngày nay săn bắn, đổi lấy một viên Toại Nguyên Đan hẳn là không thành vấn đề."

"Tính ra, Uyên Giao có lẽ sắp Trúc Cơ rồi, nếu có thể nhờ Lưu Trường Điệt mang ra ngoài..."

Vừa đáp xuống thành, mọi người liền vây quanh, tiếng "Tướng quân" vang lên không ngớt, Lý Huyền Phong mỉm cười, ứng phó vài câu, chợt một nữ tử lướt đến.

Nữ tử này mặc trang phục của đệ tử tiên tông, trên ống tay áo thêu hoa văn kim tuyến, hẳn là nhân vật đẳng cấp Phong chủ, lông mày cong cong, ánh mắt ôn nhu, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi.

Đám tộc tu sợ hãi im bặt, tản ra như ong vỡ tổ, Lý Huyền Phong chắp tay, hỏi:

"Không biết vị Phong chủ nào giá lâm, tại hạ Lý Huyền Phong."

Nữ tử dịu dàng đáp:

"Nguyệt Hồ Phong Ninh Uyển, bái kiến Lý tướng quân."

Ninh Uyển hiện giờ đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, luyện hóa Tùng Lâm Sóc Phong, tu thành tiên cơ Nhập Thanh Thính, lúc di chuyển thoang thoảng mùi tùng hương, thanh lãnh mà cay đắng.

Giờ phút này đứng dưới ánh trăng, càng thêm thoát tục.

Lý Huyền Phong chỉ cúi đầu, Ninh Uyển dịu dàng nói:

"Đã đợi lâu, không ngờ Lý tướng quân lại tận tâm với chức trách như vậy, xin mời tướng quân tắm rửa thay hắn phục, chân nhân nhà ta có lời mời."

Lý Huyền Phong khẽ giật mình, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ:

"Nguyên Tố chân nhân... Muốn làm gì?"

Hắn gật đầu cáo lui, thay một bộ y phục, cất cung vào túi trữ vật, lúc này mới ra khỏi động phủ, Ninh Uyển vẫn chờ ở ngoài viện, tay mân mê một chuỗi ngọc châu.

Thấy Lý Huyền Phong ra khỏi động phủ, nàng khẽ gật đầu, cùng nhau cưỡi gió bay lên, đột nhiên hỏi:

"Quý tộc di cư đến Vọng Nguyệt Hồ từ khi nào? Năm đó đại chiến diễn ra chính là ở bờ Nam, đánh cho sinh linh tuyệt diệt, chắc hẳn là trong vòng ba trăm năm trở lại đây."

Ninh Uyển hỏi bâng quơ, Lý Huyền Phong ngẩn người, đáp:

"Theo tộc lão trong tộc khảo chứng, là sau đại chiến ba trăm năm trước, linh khí bờ Nam đoạn tuyệt suốt hai trăm năm, không ai nguyện ý đặt chân đến, cho nên bọn ta đã làm phàm nhân suốt ba trăm năm."

"Ồ."

Ninh Uyển mỉm cười ôn nhu, lông mày cong cong, thấp giọng nói:

"Nào có chuyện phàm nhân ba đời Trúc Cơ, linh khiếu khắp nơi. Đạo hữu nói đùa rồi, nếu dùng lời này đáp lại chân nhân, e là sẽ rễ chuốc lấy phiền phức."

Lời nói tuy ôn hòa như gió xuân, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang khiến Lý Huyền Phong giật mình, hắn ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen trắng, ôn nhu của Ninh Uyển.

Ninh Uyển trước khi Trúc Cơ đã nổi danh là đệ nhất mỹ nhân Thanh Trì "Thu Hồ tiên tử", đôi mắt này quả thật rất đẹp, nhưng Lý Huyền Phong lại không có tâm trạng nào để thưởng thức:

"Nàng đang nhắc nhở ta? Tại sao? Nhà ta và nàng không hề quen biết, tại sao nàng ta phải giúp ta?"

"Nguyên Tố chân nhân muốn làm gì... Muốn điều tra  tiên tổ của nhà ta?!"