Chương 04: Lý Diệp Thịnh
"Đại bá tha mạng a!"
Người kia bị dọa cho xanh mặt, vừa rơi xuống đất liền bắt đầu xin tha thứ, ôm Lý Mộc Điền run như cầy sấy.
"A! Tha mạng, Đại bá tha mạng, Đại bá tha mạng . . ."
Lý Diệp Thịnh không nghĩ tới mình chỉ muốn lấy trộm một quả dưa ăn cho đỡ thèm, chưa kịp lấy thì đã gặp ngay Đại Bá người mà hắn sợ nhất thôn, dọa hắn sợ đến mức không dám nhúc nhích , ai ngờ Lý Mộc Điền trong tay còn cầm trường đao, khiến cho hắn sợ vỡ mật.
"Diệp Thịnh?" Lý Mộc Điền nhìn chăm chú nhìn đứa cháu này , nhíu chặt lông mày, trên mặt âm tình bất định, sờ sờ cằm yên lặng quan sát gã.
Lý Diệp Thịnh là anh trai của Lý Diệp Sinh , cha của hai người bọn họ nhiều năm bị bệnh nằm liệt giường, Lý Diệp Thịnh lại cả ngày vô công rồi nghề, ăn bám khắp nơi.
Hai thiếu niên cũng nghe thấy tiếng động liền chạy tới, Lý Thông Nhai giơ cây gậy dài lên, ấn thẳng vào cánh tay của Lý Diệp Thịnh, khiến gã sợ đến phát khóc. Lý Trường Hồ nhấc đầu gã lên nhìn, không khỏi ngạc nhiên.
"Đường đệ?" Lý Trường Hồ thở dài ra một hơi, nghi hoặc hỏi.
"Ngươi vì sao ở chỗ này?" Lý Thông Nhai lạnh lùng hỏi.
"Đến trộm dưa nhà ta!" Nhìn thấy Lý Diệp Thịnh ấp úng nói không nên lời , Lý Mộc Điền sắc mặt lạnh lùng thay hắn trả lời, thu hồi trường dao trong tay, quay người rời đi.
"Đường đệ, đắc tội."
Lý Thông Nhai thu lại sức lực trên cây gậy, nói vài câu rồi theo cha trở vào nhà. Chỉ còn lại Lý Trường Hồ đỡ Lý Diệp Thịnh đứng dậy, lau mặt cho hắn, an ủi vài câu rồi khách khí tiễn hắn ra khỏi sân.
—— ——
Trong phòng.
Lý Xích Kính cùng Lý Hạng Bình ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, cái gương dấu ở trong ngực, Lý Hạng Bình một cử động cũng không dám, cũng may không lâu sau, nhị ca và cha cũng bước vào trong phòng.
"Đại ca đâu?"
Hắn nhìn sang phía sau bọn hắn, vội vàng hỏi.
"Đang tiễn khách."
Lý Mộc Điền lắc đầu
"Diệp Thịnh hài tử này thường xuyên đến đây ăn nhờ ta hiểu được, nhưng ta sợ chuyện tối nay nếu tin tức truyền ra ngoài, cả nhà đều bị diệt sạch.
Lý Thông Nhai tìm được ghế nhỏ ngồi xuống, nghe vậy nghiêng đầu quan sát Lý Hạng Bình, đang muốn nói.
"Két."
Cửa lớn phát ra tiếng đóng lại, Đại ca Lý Trường Hồ thần sắc nghi hoặc, đi tới ghế ngồi xuống, đối phụ thân Lý Mộc Điền mở miệng.
"Phụ thân làm sao vậy?"
Hắn lắc đầu.
"Diệp Thịnh bất quá chỉ trộm vài quả dưa thôi mà , sao cha lại làm khó hắn mà đắc tội với gia đình bên đó.
"Cái gì mà nhà ta nhà bên đó, Lý gia chỉ có một không phân biệt chi thứ "
Lý Mộc Điền tựa vào cửa sổ, nhìn về phía vợ và đứa con nhỏ vẫy tay: "Các ngươi ngồi xổm canh chừng cửa chính và cửa sau , có người thì kêu to báo hiệu."
Hai người đáp lại rồi đi ra, Lý Mộc Điền quay người đóng lại cửa sổ, vỗ vỗ Lý Hạng Bình nói :
"Con nói đi!"
Lý Hướng Bình dùng sức gật đầu, trầm giọng nói:
"Hôm nay ta đi Mi Xích hà bắt cá, từ trong sông nhặt được một món đồ."
Nói xong, hắn nhìn phụ thân Lý Mộc Điền, thấy ông ta gật đầu, liền lấy từ trong lòng ra một cái gương .
Lý Trường Hồ nhìn sang đệ đệ, lại nhìn xem phụ thân, tiếp nhận một cái gương màu xanh, tinh tế dò xét nhưng không nhìn ra được điều gì bất thường.
Lý Mộc Điền từ trong tay trưởng tử tiếp nhận cái gương, tìm cái lổ nhỏ trên nóc nhà, dời cái băng ghế đá, đem cái gương đặt xuống, híp mắt nhìn hai đứa con trai.
Nhìn ánh trăng dao động như nước, hội tụ trên gương như chim én trong rừng, một vầng trăng trắng như ngọc hiện ra.
Lý Trường Hồ đột nhiên bật dậy khỏi ghế nhìn chằm chằm vào ánh trăng trên gương , Lý Thông Nhai cũng thất sắc động dung, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cái gương.
Trầm mặc một thời gian , mọi người Lý gia im lặng nhìn cái gương không nói một lời, cảm xúc khác nhau.
Đây là lần thứ hai Lý Hạng Bình nhìn thấy cảnh tượng này , nhưng hắn cũng sửng sốt, lẩm bẩm:
Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng thấy cái gì đẹp như thế này ..."
"Ha ha đừng nói ngươi, lão cha ngươi cũng chưa từng gặp qua đồ tốt như vậy."
Lý Mộc Điền thấp giọng cười một tiếng, nhưng lại không có một chút ý cười, thay vào đó là ánh mắt hung ác.
"Đây chỉ sợ là đồ của tiên nhân."
Lý Thông Nhai lẳng lặng nói, cầm lấy trường đao không ngừng lau, hắn nhìn chằm chằm cái gương giống như bình tĩnh nhưng đôi bàn tay run rẩy đã phản bội nội tâm của anh ta.
"Tiết lộ tin này ra ngoài, nhà ta sẽ gặp họa diệt môn."
Lý Trường Hồ không ngừng đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa hưng phấn.
"Nếu như là đồ vật của tiên nhân bị thất lạc , ngày mai thi triển pháp thuật tìm tới, chúng ta sẽ xử trí như thế nào?"
Lý Thông Nhai yên lặng nhìn chằm chằm phụ thân, có chút ít sầu lo nói.
Lý Hạng Bình gật gật đầu, cười nói: "Tiên nhân ban thưởng cho nhà ta thứ gì, đều là phúc hưởng không hết."
"Đánh rắm."
Lý Mộc Điền khoát khoát tay "Ta nghe nói tiên nhân điều là hạng người hiếu sát, tuyệt đối không thể! Cái gương này dưới lòng sông không biết bao nhiêu lâu, nếu lấy được đã lấy từ lâu, không đến lược đám phàm nhân như chúng ta, ta nhìn tên tiên nhân kia hơn phân nửa đã gặp bất trắc."
Lời nói đại nghịch bất đạo này làm cho Lý Trường Hồ kinh hồn táng đảm, cau mày cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Thông Nhai bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói:
"Thế nhưng là bị Lý Diệp Thịnh tiểu tử kia thấy rồi?"
"Ta ở trong phòng cho phụ thân xem vật này, lúc đó Diệp Thịnh ca còn ở trong ruộng." Lý Hạng Bình cúi thấp măt nói.
"Ta đi giết hắn!"
Lý Thông Nhai biểu tình ngoan lệ, không chút do dự khoác lên áo mây, cầm lấy đao liền đi ra ngoài, Lý Hạng Bình lần đầu tiên thấy ca ca thần sắc nghiêm trọng , không nhịn được chăm chú nhìn thêm.
"Trở về!" Lý Mộc Điền cau mày gọi Lý Thông Nhai, liếc Lý Hạng Bình một chút, thấy thần sắc hắn hoảng hốt.
"Phụ thân!" Lý Thông Nhai gấp gáp, ngữ khí có phần mạnh mẽ.
"Lý Diệp Thịnh là người bạc tình bạc nghĩa, chơi vời vô độ lại ăn cây táo rào cây sung. Nếu hắn phạm sai lầm, để tin tức lan truyền dẫn đến thảm họa diệt vong nhà họ Lý chúng ta thì tốt hơn là hắn ta chết trước.”
"Xem ra nhị ca đã học được rất nhiều điều từ tiên sinh trong thôn." Lý Hạng Bình lặng lẽ nghĩ, xấu hổ cúi đầu xuống, phụ thân năm đó đưa ba người đi đọc sách, hai vị ca ca đều được tiên sinh ưa thích. Duy chỉ có mình ít tuổi vô tri nghịch ngợm thích gây sự, bây giờ lại không hiểu ý nghĩa lời ca ca nói.
"Nếu là đệ đệ ngươi ăn cây táo rào cây sung, không biết giữ mồm miệng, ngươi cũng giết hắn?"
Lý Mộc Điền cười ha ha một tiếng, hỏi lại con thứ của mình.
"Nhà chúng ta không có kẻ hèn nhát "
Lý Thông Nhai thản nhiên nói.
Lý Mộc Điền lắc đầu, giơ tay chỉnh lại bàn gỗ, thả người nhảy lên,nhẹ nhàng điểm lên bàn, từ trên xà móc ra một chiếc hộp gỗ.
Đem hộp gỗ để lên bàn, hắn chính diện đối mặt trước ba huynh đệ nói:
"Có một số việc cũng nên nói cho các ngươi biết, ta mười ba tuổi rời xa quê hương, dọc theo Cổ Lê đạo tiến về An Lê huyện. Dương tướng quân nhận lệnh triều đình tiến đánh Sơn Việt, tại Cổ Lê đạo trưng binh, đương thời phụ thân ngươi không chỗ dung thân, đành phải làm binh."
"Dương tướng quân trị quân nghiêm minh, cùng ăn cùng ở , thân như một nhà. Hắn truyền chúng ta việt binh chiến pháp, bảo chúng ta hảo hảo luyện võ. Chiến pháp này lưu truyền rất rộng, dễ học khó tinh, người bình thường nếu luyện thành thì bất quá thân thể mạnh mẻ, không có chỗ nào quá mức thần dị ." Lý Mộc Điền thở dài, thấy mấy người nghe rất là nghiêm túc, lại nói tiếp:
"Ta hồi hương sau đọc sách viết chữ, đem chiến pháp chép lại trong mộc giản , đã bảo các ngươi cẩn thận luyện tập qua rồi, cho tới bây giờ cũng chưa chắc được thành tựu gì.
Lý Mộc Điền mở hộp gỗ ra , bên trong là một đạo mộc giản, một tấm phù lục, mấy khối bạc vụn lưu ly cùng những vật dụng linh tinh khác.