Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 407: Khổng thị tới ( 1 )



 

Lý Ân Thành ngồi yên không động đậy, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Lý Hi Trị, nhẹ nhàng nói:

“Ta tự có thủ hạ làm việc, quý tộc là thế gia kiếm tiên, ta đâu dám xen vào, Sơn Việt kia chỉ là vì tìm kiếm một loại Huyết Đồn Quả,tên Sơn Việt Trúc Cơ kia...”

Lý Ân Thành suy nghĩ hai hơi thở, dường như ngay cả tên của tên Sơn Việt đó cũng không biết, may mà Lý Hi Trị đã nói một câu, Lý Ân Thành nói tiếp:

“Tin tức này không biết tại sao lại bị Phục Đại Mộc kia biết được, tìm được chưởng quỹ trong Tuyên Nguyên phường của ta, một đường giật dây tới đây, cũng chẳng có quan hệ gì, ta tự đi tìm là được! Không cần quý tộc!"

"Còn về những chuyện khác..."

Hắn hơi híp mắt, nhẹ giọng nói:

“Ta cũng lười kết giao cái gì, xin mời về chỗ nào thì về chỗ đó, trở về Thanh Tuệ phong của ngươi đi."

"Đệ tử hiểu rồi."

Lý Hi Trị bồi tội một tiếng, sắc mặt không đổi từ từ đi xuống, rời khỏi đại điện, đến tận ngoài bậc thang, một người trung niên tiếp đón , chính là đệ tử thứ hai của Lý Ân Thành, nói thẳng là không phải, giúp sư tôn mình nói vài câu tốt đẹp, Lý Hy Trị mỉm cười, cưỡi gió rời đi.

Người trung niên này vào điện, thấy Lý Ân Thành ngồi ở trên uống rượu, chỉ hạ thấp giọng:

“Phụ thân! Chuyện này...”

Lý Ân Thành trừng mắt nhìn hắn, người trung niên vội vàng đóng cửa, trận pháp che chắn vận chuyển, lúc này mới nói:

"Nhà họ Lý này là bản gia của chúng ta, lại rất yếu ớt, có tiếng không có miếng, các bên đều có lợi thì tốt! Nhân mạch chúng ta bị Thanh Trì khống chế lâu như vậy, người nhớ mãi không quên, sao lại đuổi người ta đi!"

Lý Ân Thành chẳng hề để ý lắc đầu, đáp:

"Có gì quan trọng đâu? Những gì cần nói với hắn ta đều đã nói, giọng điệu nặng nhẹ có gì đáng kể, ngươi đừng coi Viên Thoan và Lý Hi Trị như Tư Nguyên Bạch... ngay cả Tiêu Nguyên Tư cũng có chút tâm tư."

Người trung niên nhớ lại sắc mặt của Lý Hi Trị, chần chờ gật gật đầu.

-----------------

Thanh Tuệ phong.

Lý Hi Trị cưỡi gió trở về viện tử, đóng cửa lại, Dương Tiêu Nhi hỏi:

“Bên phía đó nói thế nào?”

"Việc này đã thành."

Lý Hi Trị mỉm cười gật đầu, cầm bút mực trên bàn, tự nhiên viết:

"... mong nhà tìm quả Huyết Đồn... gửi đến chưởng quỹ Thanh Trì tông ở Tuyên Nguyên phường, người này là người của Lý Ân Thành..."

Lý Ân Thành là tu sĩ Trúc Cơ, làm sao lại không nhớ được một cái tên? Huống chi Lý Hi Trị vừa mới nói rõ ràng tên Phục Đại Mộc, Lý Ân Thành làm bộ như thế, đơn giản là tỏ vẻ người này không quan trọng, ám chỉ và ý giao hảo đã rất rõ ràng.

Hơn nữa Lý Ân Thành đã nêu rõ yêu cầu của mình, một là quả Huyết Đồn, hai là thông qua Tuyên Nguyên phường để liên lạc với ông ta, không cần đến Phủ Thần phong nữa.

“Người này ở trong Thanh Trì tông nhiều năm, quả nhiên có chút tâm tư...”

Lý Hi Trị suy nghĩ một hồi, trước tiên gác bút mực lại, nói với Dương Tiêu Nhi:

“E là còn phải để Tiêu Nhi đi Đế Vân phong một chuyến, tra xét một chút chuyện trước sau khi Lý Ân Thành nhập tông, có phải đã đắc tội người nào hay không, để hắn ở trong phong của mình cũng không dám nói chuyện.”

Mặc dù Lý Ân Thành là Đan tu đại sư, nhưng khắp nơi đều bị Vân Đan phong quản chế, phần lớn nhân tình đều bị Vân Đan phong cướp hết, hắn ta vất vả lắm mới luyện thành đan dược, cuối cùng nhân tình và chỗ tốt phần lớn đều bị Vân Đan phong lấy đi.

Chỉ là hắn ta luôn luôn biểu hiện cổ quái, mọi người đều cho rằng hắn không quan tâm, Lý Hi Trị bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ quặc, không dám để cho phụ thân hành sự lỗ mãng, dự định dò hỏi cho rõ ràng.

‘Dương Thiên Nha tự mình che giấu cho nhà ta, chắc hẳn có liên hệ với nhà ta hoặc là có mưu đồ với Tiêu gia, đi Đế Vân phong mới có thể tra ra tin tức thật, cũng không đến mức lộ ra sơ hở.’

Hắn buông bút mực, lấy ra 《 Lục Sắc Tầm Nguyên Độn 》, vị tiền bối sáng chế ra độn pháp này rõ ràng là người có thân phận, trên ngọc giản ngũ thải rực rỡ, điêu khắc các loại hoa văn.

‘Nếu bàn về chân nguyên hoa lệ, 《 Triêu Hà Thải Lộ Quyết 》 quả thật là nhất đẳng...’

Lý Hi Trị nhìn một đêm, liền thấy Dương Tiêu Nhi cưỡi gió trở về, cau mày đi vào, đáp:

“Lý Ân Thành... Thật sự đã từng đắc tội với một người!”

“Ai?”

Lý Hi Trị vội vàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Dương Tiêu Nhi kỳ quái, nàng thấp giọng nói:

“Trì Úy!”

“Trì Úy?!”

Lý Hi Trị ngây người trong nháy mắt, có chút khó có thể tin nói:

“Làm sao có thể?”

Dương Tiêu Nhi cẩn thận kiểm tra cửa sổ, dùng bí pháp truyền âm:

“Năm đó Trì Úy vẫn là Trúc Cơ, cùng Lý Ân Thành đi ra ngoài, hai người tìm thấy một đạo truyền thừa đan đạo trong một phế tích, Lý Ân Thành thấy lợi sinh lòng tham, đánh thương Trì Vệ, khóa ông ta trong bí cảnh, đoạt lấy đạo này..."

“Không ngờ rằng sau này Trì Úy lại nhận được chỗ tốt lớn trong đó, trở về tông môn, Lý Ân Thành bị bắt thẩm vấn, Phong chủ Phủ Thần phong năm đó ra sức bảo vệ, Trì Úy cũng rộng lượng không truy cứu nữa.”

“Hai người hóa can qua thành ngọc bạch, sau này Lý Ân Thành không rời khỏi tông môn nữa, ngày ngày ở trong phong luyện đan, để chuộc tội...”

Lý Hi Trị nghe xong lắc đầu:

“Hóa ra còn có cố sự này ... Chẳng trách...”

Dương Tiêu Nhi lại nói:

“Bây giờ Trì Úy đã chết, Lý Ân Thành trở thành cây hái ra tiền, trong tông môn cũng không đề cập tới, là lão tổ phái người nói cho ta biết.”

“Chẳng trách Lý Ân Thành rất ít khi ra ngoài...”

Lý Hi Trị gật đầu, như có điều suy nghĩ:

“Chưa chắc là hắn không muốn ra khỏi tông, có lẽ là không dám.”

Lý Hi Trị từ trên giá lấy ra một khối ngọc giản, cẩn thận tra xét, như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói:

“Quả nhiên có ghi chép ngắn gọn này, thu được một truyền thừa Đan đạo của Mật Phiền tông... Hóa ra trong đó còn có một đoạn cố sự như vậy.”

Dương Tiêu Nhi bĩu môi, nhắc nhở:

“Chuyện này thực sự quá xa xưa, ngoại trừ mấy vị Tử Phủ, bây giờ phong chủ và đệ tử trong tông đều không biết, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Lão tổ nhà ta năm đó cũng chỉ là một tiểu đệ tử, chuyện này mấy phần thật mấy phần giả, trong tông nói như thế nào, trong bí cảnh xảy ra như thế nào đều không biết thật giả, tạm thời cứ nghe vậy.”

Lý Hi Trị khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm tính toán, cầm bút lên lại viết thêm vài câu vào trong thư, lặng lẽ gấp lại, dùng bí pháp nhà mình niêm phong, chuẩn bị gửi đi.

Ba viên bảo dược Lý Uyên Giao đưa tới cũng không dùng tới, tuy phụ thân Lý Uyên Giao có nói trong thư là nếu kết giao vô vọng, giữ lại để tự dùng, nhưng Lý Hi Trị luyến tiếc nhét tất cả vào trong túi càn khôn của mình.

Lý Hy Trị cẩn thận xem xét, lấy ra một viên Vân Đằng Linh Tiêu trong đó, chuẩn bị giao cho Vân Đan phong luyện chế một lò đan dược, hai viên còn lại vẫn nguyên vẹn cất kỹ, bỏ vào túi nhỏ, cùng thư gửi về nhà.