Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 41:



 

Vạn Thiên Thương đã ở Lê Xuyên khẩu hơn nửa năm, ngày ngày ẩn cư không ra ngoài, thấy cây lúa mầm đang nảy mầm xanh tươi, trong lòng rất vui vẻ. Đang khoanh chân điều tức, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài viện.

Hắn ta mở mắt ra nhìn, thấy ngoài viện trong bóng đêm âm u có ánh lửa lấp lóe, giống như có người đang cầm đuốc chạy tới. Trong lòng hắn lập tức trầm xuống, mở cửa sân ra xem.

Thấy một đứa trẻ cầm đuốc chạy tới vội vàng, Vạn Thiên Thương vẩy tay gọi:

"Đứa trẻ kia! Có chuyện gì xảy ra?"

"Đại nhân! Đầu thôn lão Diệp chết rồi,nghe nói là có yêu vật, tất cả mọi người trong thôn đều đi xem."

Đứa trẻ kia dừng bước lại, giơ đuốc lên, lo lắng nhìn Vạn Thiên Thương. Thấy vị tiên nhân hơn nửa năm không ra khỏi cửa viện nhíu mày. Nữa muốn đi ra xem nữa không.

"Lại là yêu vật ở Lê Xuyên khẩu! Linh đạo này mới trồng xuống hơn nửa năm, nhất định không được có chuyện gì."

Vạn Thiên Thương muốn đi tìm Lý Thông Nhai, nhưng lại sợ yêu vật lén lút tới vườn Linh đạo, trong lúc lưỡng lự, đành phải ngồi xuống gọi đứa trẻ kia:

"Con đi gọi Trần Nhị Ngưu tới."

"Vâng!"

Đứa trẻ kia vừa đứng dậy, hai người liền thấy trong rừng có ánh lửa lấp lóe, một đám người vây quanh Trần Nhị Ngưu chạy ra.

"Tiên sư! Phải làm thế nào bây giờ?"

Trần Nhị Ngưu đầy mồ hôi, chủ gia vẫn chưa tới, thôn lại có hai người dân chết, đều bị lấy não, chết rất thảm, Trần Nhị Ngưu vừa sợ vừa giận, như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến mức xoay vòng.

"Nhưng có ai nhìn thấy yêu vật không?"

Vạn Thiên Thương nhìn qua Trần Nhị Ngưu đầy mồ hôi, trầm giọng hỏi.

Chưa từng có ai thấy yêu vật, người chết chỉ hét lên một tiếng kêu rên rồi chết, không ai nghe thấy tiếng nào khác.

Nghe xong lời này, Vạn Thiên Thương lập tức muốn đánh trống lui quân. Hắn Vạn Thiên Thương chỉ là một tiểu tu sĩ Huyền Cảnh luân Đỉnh, lấy đâu ra thực lực đối phó với yêu vật có thể di chuyển nhanh như gió? Hắn ta thầm nghĩ:

"Lý Thông Nhai a Lý Thông Nhai, ngươi con mẹ nó trốn ở đâu rồi?"

"Vạn huynh!"

Vạn Thiên Thương vừa định nói gì, một tiếng hét lớn từ xa truyền đến, cắt ngang lời hắn ta.

Vạn Thiên Thương ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông trẻ tuổi khoác áo đằng, cầm cung tên trong tay, khí thế hùng vĩ, đang bước tới, mỉm cười tươi tắn nhìn hắn ta.

"Thiếu tộc trưởng!"

Trần Nhị Ngưu vội vàng cúi đầu, Vạn Thiên Thương lập tức hiểu ra, trước mắt chỉ sợ là Lý Hạng Bình, vội vàng chắp tay nói:

"Vạn gia Vạn Thiên Thương, gặp qua thiếu tộc trưởng."

Lý Hạng Bình khoát tay ngăn lại, ra hiệu Trần Nhị Ngưu đứng dậy, đối Vạn Thiên Thương nói:

"Vạn huynh chờ một chút."

Quay đầu nhìn Trần Nhị Ngưu, trầm giọng nói:

"Toàn thôn người già và trẻ em đồng loạt đến viện xung quanh, thôn đinh mười người một đội ngồi vây quanh ở bên ngoài, cách nhau năm mét, mỗi đội đảm bảo phải ở trong tầm mắt chí ít có năm đội bảo vệ lẫn nhau ."

Nói xong liền cùng Vạn Thiên Thương đi vào viện trong, cũng không để ý tới người khác.

"Vâng!"

Trần Nhị Ngưu lập tức tìm ra trọng điểm, vội vàng xác nhận, sau đó đi xuống dưới an bài.

Lý Hạng Bình mới đi vào trong viện , Vạn Thiên Thương liền cười khổ nói:

"Lý huynh, yêu vật này chỉ sợ tu vi không thấp, Thiên Thương sợ là không thể giúp được gì."

Lý Hạng Bình cười ha ha một tiếng, nói thẳng:

"Vạn huynh cũng không cần cùng ta vòng vo, ngươi Vạn gia muốn bảo vệ Linh đạo, ta Lý gia muốn bảo vệ Lê Xuyên khẩu, chúng ta hai nhà vẫn là cùng trên một con thuyền!"

Vạn Thiên Thương lập tức run lên, trong lòng kêu khổ thấu trời, Nếu như yêu vật này không ở Lê Xuyên khẩu thì ta mới mặc kệ nó có ăn thịt người hay không, ôm Linh đạo nhìn Lý gia ăn quả đắng cũng được. Nhưng hôm nay thì không thể không giúp rồi.

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi lấy giấy bút ra, vừa ngồi xuống viết vừa nói:

"Kế sách tốt nhất lúc này là ta viết một bức thư, cầu cứu gia chủ đến trợ giúp. Hy vọng trước khi trời sáng có thể giải quyết được chuyện này."

"Không sai!"

Lý Hạng Bình gật đầu đồng ý, rồi tiếp tục nói:

"Ngươi viết ba bức thư, ta sẽ phái người đi từ ba hướng khác nhau, đề phòng trên đường gặp sự cố, không thể đến được Vạn gia."

Vạn Thiên Thương liên tục gật đầu, vừa nói vừa viết. Vừa viết xong thì nghe thấy tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu liên tục từ bên ngoài vọng vào.

Lý Hạng Bình trầm mặt đi ra cửa, nhìn thấy một đám người dân trong thôn đang ngồi trước viện, tự mình đốt lên đống lửa, một số người ngóc đầu lên hoảng sợ nhìn về phía xa, những người khác thì cúi đầu thút thít sợ hãi. Cách đó không xa, một nhóm trai tráng trong thôn đã hội tụ ở tít ngoài rìa, cầm trong tay gậy gộc và cánh cửa, sợ hãi rụt rè mà nhìn chằm chằm vào bên trên rừng cây.

"Là sói từ trong núi."

Vạn Thiên Thương cầm theo bút đứng bên cạnh Lý Hạng Bình, xa xa nhìn qua trong rừng, trầm giọng nói.

Một con sói to lớn màu xám bạc, mõm sói dài nhọn, khóe miệng rộng lớn, vễnh tai vẫy đuôi, từ trong rừng bước ra. Sự xuất hiện của nó khiến cho bọn trai tráng liên tiếp lui về phía sau, chạy trốn tán loạn.

Ngẩng đầu nhìn qua đám người dân trong thôn, con sói kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hạng Bình đang đứng tại cửa sân trên thềm đá, miệng dài nhọn khẽ nhếch lên, cười nham hiểm.

"Súc sinh kia... biết cười nhạo .... đệt cụ nhà sói. "

Trong lúc Vạn Thiên Thương đang mồ hôi ướt đầm, Lý Hạng Bình cũng cảm thấy lưng mình lạnh toát. Anh nhìn thẳng vào con sói to lớn, hung dữ đang đứng trước mặt mình. Con sói tạo cho hai người cảm giác như đang bị một con thú hoang đang nhìn chằm chằm với thần sắc khinh thường.

Vạn Thiên Thương thở ra một hơi, nói với Lý Hạng Bình: "Nhìn thần thái linh động của nó, ta đoán nó đã tu luyện thành yêu vật Ngọc Kinh luân."

"Nếu là gia chủ nhà ta cũng không địch lại yêu vật này..."

Vạn Thiên Thương bỗng nhiên ngẩng đầu, lẳng lặng mà nhìn xem Lý Hạng Bình, bờ môi ông động, có chút khó khăn mở miệng nói.

"Linh Sơ luân yêu vật?"

Lý Hạng Bình híp híp mắt, trầm giọng nói:

"Mọi thứ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, nếu như yêu vật này không chỉ có tu vi Ngọc Kinh luân , liền dẫn dụ nó theo hướng Đông Nam , vòng qua Lê Xuyên thôn, vòng đến Lê Kính sơn, Lý gia ta tại chỗ đó có trận pháp, gia chủ nhà ngươi mượn địa thế , liền có thể tru sát yêu vật này."

"Thôi bỏ mẹ rồi!"

Vạn Thiên Thương đem ba phong thư tín cẩn thận sửa lại, giao cho Trần Nhị Ngưu, nhìn hắn sai người đưa tin ra ngoài cười khổ lắc lắc đầu nói:

"Súc sinh kia tu thành Ngọc Kinh luân, linh trí đã mở, trước còn nếm qua không ít thịt người, đã để mắt tới hai người chúng ta, tu tiên giả thế nhưng là vật đại bổ, ngươi và ta đã không đường lui nữa rồi."

"Không cần hoảng loạn."

Lý Hạng Bình khoát khoát tay, nhìn chằm chằm vào mắt con ác lang, khóe miệng con ác lang khẽ nhếch lên, có vài phần ý cười, hắn nói khẽ:

"Ta khi còn bé thấy gia phụ săn bắn qua lang, súc sinh kia nhất định là cẩn thận, hôm nay tu thành Ngọc Kinh luân, còn không phải nó sợ chết nên mới hoạt động ở rìa biên giới mà thôi , để mắt tới chúng ta mới là chuyện tốt, nghe ta hiệu lệnh là đủ."

"Trần Nhị Ngưu!"

"Có thuộc hạ!"

Trần Nhị Ngưu vội vàng chạy tới, lắng nghe cẩn thận.

"Tất cả thôn dân, từng bước lui lại, vây quanh hai chúng ta, đồng loạt hướng nam chậm rãi rút lui. Người già trẻ em thì ở lại chỗ, không cần di chuyển, con yêu vật kia nhất định sẽ đuổi theo."

"Ngoại vi thôn dân, cùng nhau lẩn trốn, giơ bó đuốc ra ngoài. Nếu con yêu vật kia đến gần, có thể rống lên, gọi to, mắng chửi, tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi! Nếu như con yêu vật kia lao tới, hãy dùng gậy gộc, dao lớn quét ngang, đập xuống đất. Đùi sói dài và nhỏ, con yêu vật kia nhất định sẽ coi trọng."

Từ ống tên lấy ra một mũi tên sáng loáng, Lý Hạng Bình trong tay ấn pháp quyết, gợn sóng ánh kim đã xuất hiện trên đầu tên.

Đem đuôi tên đặt lên dây, Lý Hạng Bình lạnh lùng mở miệng nói:

"Đi!"