Lý Uyên Giao đọc 【Nguyệt Khuyết kiếm điển】 một lát, sau đó tranh thủ viết một bức thư cho Lý Hi Trị, kể lại mọi chuyện trong gia tộc một lần.
Lý gia bọn họ đang chuẩn bị xuất phát đi hải ngoại, với thực lực hiện tại, muốn bắt một con yêu thú Trúc Cơ cũng không phải chuyện gì khó, sau đó có thể lấy cương khí cho Lý Hi Trị, Lý Uyên Giao nhớ đến chuyện này, liền viết thư hỏi.
Hắn đợi hơn một tháng, Không Hành vẫn chưa trở về, nhưng thư của Lý Hi Trị đã đến trước:
“… Hi Trị may mắn đột phá Luyện Khí tầng bảy, căn cơ vững chắc, đột phá Luyện Khí tầng tám cũng chỉ là chuyện ba, năm năm, nếu như phục dụng đan dược, có thể chạm đến cảnh giới Trúc Cơ, cương khí kia có thể dùng để tăng tiến tu vi, hiện tại sử dụng thật sự lãng phí, không bằng chờ đến khi Hi Trị đột phá Trúc Cơ, sẽ quay về nhà một chuyến…”
Lý Uyên Giao hiểu rõ ý tứ trong thư của Lý Hi Trị, thầm gật đầu, Lý Hi Trị là đệ tử của tiên tông, có rất nhiều pháp thuật có thể tu luyện, cũng không vội vàng đột phá Trúc Cơ, thậm chí có thể kéo dài thêm một chút thời gian, Lý Uyên Giao cũng bỏ đi ý định này, đợi đến khi Lý Hi Trị đột phá Trúc Cơ rồi nói sau.
Ngẫm lại thì năm nay Lý Hi Trị cũng đã ba mươi lăm tuổi, Lý Uyên Giao không khỏi cảm thán, tính ra thì hắn cũng đã hơn năm mươi tuổi, chỉ là hắn thành tựu Luyện Khí từ sớm, cho nên nhìn qua vẫn giống như mới bước vào tuổi trung niên.
“Đáng tiếc liên tiếp bị thương, trì hoãn tu luyện, nếu không nói không chừng đã có thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.”
Lục khí của Lý Uyên Giao có thể gia trì tốc độ tu luyện, lúc còn ở cảnh giới Luyện Khí rất rõ ràng, nhưng cảnh giới Trúc Cơ đã bị chậm lại, cho nên vẫn chưa thể hiện ra, hắn cảm thấy có chút chậm trễ.
“Cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”
Hắn nắm ngọc giản màu tím nhạt trong tay suy nghĩ, đột nhiên phía dưới có một nam tử mặt vuông miệng rộng, thân hình cao lớn, dáng dấp trung niên, cung kính nói:
“Hi Trân bái kiến lão tổ.”
Lý Hi Trân đã đột phá Luyện Khí tầng bốn, những năm nay hắn quản việc nhà, hành sự quy củ rõ ràng, không có gì sai sót, Lý Uyên Giao dùng ngữ khí ôn hòa hỏi một câu, Lý Hi Trân đáp:
“Bẩm lão tổ, Ma Quật phía đông xảy ra chuyện... Ta sớm phái người nhìn chằm chằm, mấy năm nay đều không có động tĩnh gì lớn, duy chỉ có lúc sáng sớm đánh nhau không ngừng, huyết quang trùng thiên, tiếng chém giết nổi lên bốn phía, người trở về bẩm báo nói, Ma Quật đó đã bị phá hủy.”
“Có mấy người đến?”
Lý Uyên Giao trầm giọng hỏi, Lý Hi Trân đáp:
“Chỉ một người.”
“Trúc Cơ?”
Lý Uyên Giao khẽ nhíu mày, Lý Hi Trân thì chần chờ nói:
“Nghe nói người nọ từ phía đông mà đến, chúng tu Ma Quật cùng nhau xông lên, thế mà bị hắn giết bảy tám phần, cuối cùng chỉ chạy thoát được ba năm người.”
Lý Uyên Giao vừa nghe lời này, cau mày nói:
“Không phải Trúc Cơ? Là Luyện Khí...”
Bọn Ma tu này không phải kẻ ngốc, gặp Trúc Cơ tuyệt đối sẽ quay người bỏ chạy, chắc chắn sẽ không nghênh đón. Nếu đường đường là Trúc Cơ ra tay, cũng không thể đánh một trận rồi để hắn chạy thoát được ba năm tên.
Lý Hi Trân nhẹ nhàng gật đầu, đáp:
“Người đến cầm kim chùy, miệng phun lửa, đánh một trận thật lâu, đánh cho đám Ma tu chạy tán loạn, có lẽ là tu sĩ Đông Hải...”
Hắn nói xong lời này, trên trời đánh xuống một đạo lôi điện màu tím, Lý Thanh Hồng cũng phá quan mà ra, thần thái sáng láng, Lý Uyên Giao phất tay để Lý Hi Trân lui xuống, trầm tư thật lâu.
Lý Thanh Hồng gọi Lý Hi Trân lại, nghe hắn thuật lại một lần tỉ mỉ, lúc này mới để hắn đi, nói:
“Trương Doãn tự mình hộ tống, còn cố ý uy hiếp các gia tộc chung quanh không được tới gần, xem ra là đang đợi người này tự mình đến cửa!”
Lý Uyên Giao gật đầu, phán đoán:
“Có lẽ là cố ý muốn đưa công pháp và pháp khí gì đó vào tay người này, cố ý sắp đặt ván cờ này, để lại manh mối, giả vờ để người này có được... Là Kim Vũ Tông bày bố cục, muốn mượn đao giết người, hoặc là lợi dụng hắn mà thôi.”
Lý gia đã là thế gia, nhiều năm qua cũng hiểu rõ thủ đoạn của tam tông thất Môn , trước kia còn mơ hồ, thân ở trong ván cờ, nay Lý Uyên Giao liếc mắt một cái là nhìn ra, nhẹ nhàng thở ra, như có điều suy nghĩ nói:
“Năm đó Ma Ha bày bố cục, chắc hẳn những thế gia kia cũng nhìn Lý gia ta như vậy... Chỉ có thể im lặng, nơm nớp lo sợ, chờ sau đó mới phản ứng mà thôi.”
Lý Thanh Hồng gật đầu, nàng xem như đã hiểu, bất luận người nọ là ai, Lý gia cũng không dám động vào, sợ liên lụy đến bản thân, Lý Thanh Hồng dịu dàng nói:
“Chỉ cần có kết quả là được, chuyện Ma Quật này kết thúc, Trương Doãn rời đi, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Hai huynh muội này thở phào nhẹ nhõm, hòa thượng Không Hành phong trần mệt mỏi cưỡi gió rơi vào trong trận, niệm một tiếng Phật hiệu, nói:
“Tiểu tăng may mắn hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong đưa một phong thư, Lý Thanh Hồng ôm thương đánh giá hắn một cái, hòa thượng này cúi đầu, hơi đổ mồ hôi, nói hai câu khách sáo, vội vã lui về ngoài núi.
Lý Thanh Hồng nhíu mày, không nói gì, Lý Uyên Giao chỉ nhìn lướt qua trên dưới, đã đọc xong lá thư Khổng Đình Vân gửi tới.
Chữ viết của Khổng Đình Vân rất đẹp, câu từ tùy ý, trong thư đầu tiên là mắng Tư Đồ Mạt một trận, nói hắn ta âm hiểm xảo trá, vô tín vô nghĩa, rất nhiệt tình mời Lý gia đến, nói là muốn chọc tức Tư Đồ Mạt một phen cho hả giận.
Ngữ khí của nàng như là đang nói chuyện trực tiếp, không có chút xa cách nào, ở cuối thư viết một câu:
“Cuối tháng sáu, trong tông có một nhóm đệ tử muốn đến hải ngoại, nếu Giao huynh thuận tiện, chúng ta cùng đi, cũng tiện thể bảo vệ đám đệ tử nhà ta, đỡ phải để ta lại phải đi một chuyến...”
“Cũng được.”
Lý Uyên Giao âm thầm gật đầu, nếu có thể đi cùng người của Huyền Nhạc Môn , có thể chiếu ứng lẫn nhau, đề phòng đám Thích Tu giở trò quỷ.
Lý Thanh Hồng nhận lấy thư từ tay hắn, nhìn lướt qua, cười nói:
“Khổng Đình Vân này cũng không tệ.”
Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn huynh trưởng, thấy sắc mặt Lý Uyên Giao không đổi, chỉ như có điều suy nghĩ, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
“Tuy thiên phú của tẩu tử có kém một chút, bây giờ mới Luyện Khí tầng bảy, chờ khi tẩu ấy đột phá, ta sẽ đưa một viên Lục đan cho tẩu, tuy rằng huynh trưởng và tẩu tử tình cảm rất tốt, nhưng cũng không thể chênh lệch quá nhiều...”
Lý Thanh Hồng và Tiêu Quy Loan ở chung nhiều năm, vẫn có tình cảm, Lý Uyên Giao luôn đối xử bình đẳng với mọi người như Lý Thông Nhai, chưa bao giờ thiên vị, cho nên Tiêu Quy Loan chưa từng được nhận tài nguyên tốt gì, chỉ có Lý Thanh Hồng thỉnh thoảng đưa một ít đan dược cho nàng.
Lý Thanh Hồng nghĩ vậy, Lý Uyên Giao chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng đang suy nghĩ miên man, hỏi một câu, Lý Thanh Hồng lắc đầu liên tục, Lý Uyên Giao lúc này mới nói:
“Ngày đã định cũng sắp đến rồi, thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta xuất phát thôi.”
Lý Thanh Hồng ôm thương, đáp:
“Không có gì cần thu dọn, đi thôi!”
Lý Uyên Giao bèn gọi Lý Hi Trân, Lý Hi Tuấn và Lý Ô Sao tới, dặn dò bọn họ cẩn thận trấn thủ gia tộc, đừng hành động thiếu suy nghĩ, lúc này mới cùng Lý Thanh Hồng gọi Không Hành, cùng nhau cưỡi gió bay lên.
Bởi vì sợ đám Thích Tu tính kế, mấy người bọn họ bay rất nhanh, gần một ngày sau, trời vừa hửng sáng, quận Sơn Kê của Huyền Nhạc Môn đã hiện ra trước mắt.
Một lão giả ra nghênh đón, dung mạo bình thường, có hai nốt ruồi, trên người đeo ngọc bội lớn nhỏ, leng keng rung động, vừa đến đã cười lớn nói:
“Huyền Nhạc Môn Khổng Ngọc, bái kiến các vị đạo hữu!”
Năm đó Khổng Ngọc được Lý Huyền Tuyên mời đến Lý gia dời núi, tiết lộ tin tức [thế gia một nén nhang], có thể xem như là bằng hữu của Lý Huyền Tuyên, lúc ấy Lý Uyên Giao bế quan nên chưa từng gặp mặt, còn Lý Thanh Hồng đã từng gặp qua lão giả này, khách khí nói:
“Bái kiến tiền bối!”
“A! Không dám, không dám, ngươi cũng hơn lão phu rồi!”
Khổng Ngọc cười khổ, năm đó lúc đến Lý gia, Lý Thanh Hồng còn là tu sĩ Luyện Khí, lão ta lớn tuổi tự xưng là tiền bối cũng không có gì, bây giờ trong nháy mắt, Lý Thanh Hồng đã là tu sĩ Trúc Cơ, Khổng Ngọc nào dám tự đại, vội vàng từ chối, hỏi:
“Huyền Tuyên đạo hữu có khỏe không?”
“Gia phụ vẫn khỏe.”
Lý Uyên Giao đáp, mấy người hàn huyên một lát, phía dưới lại có mấy nam nữ thanh niên bay lên, đều là tu vi Luyện Khí, ánh mắt hâm mộ nhìn hai người, cung kính nói:
“Bái kiến hai vị tiền bối!”
Lý Thanh Hồng bây giờ vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, ngọc giáp ngân ngoa, anh tư hơn người, khiến cho mấy nam đệ tử Huyền Nhạc Môn nhìn đến ngây người, rõ ràng sợ hãi nhưng lại nhịn không được nhìn thêm, khiến cho Khổng Ngọc rất lúng túng.
Lý Uyên Giao dung mạo thành thục hơn một chút, thoạt nhìn không giống người chính phái, tự nhiên không có ai dám nhìn hắn, Lý Uyên Giao đánh giá đám đệ tử này, thầm nghĩ:
“Tu vi còn kém hơn cả Hi Tuấn nhà ta, lại càng không có dáng vẻ tôn quý như đệ tử đại tông, chắc hẳn không phải là dòng chính.”
Mọi người tập hợp lại, rất nhanh liền xuất phát, xuôi dòng mà xuống, đi về phía Đông Hải.