Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 508: Đại chiến (phần 1)



 

"Đây có lẽ là loại pháp thuật tầm xa nào đó... trước tiên phải tìm dấu vết của hắn!"

Úc Mộ Tiên phần lớn thời gian đều tu luyện trong tông môn, không có mấy lần đánh nhau, nhưng lại học được rất nhiều pháp thuật, trong đầu nhanh chóng hiện ra mấy cách nghênh địch, trong nháy mắt đã chọn ra một đạo thuật pháp:

"Thiên Kim Xoát!"

Hắn ngưng tụ pháp lực, đầu ngón áp út ngưng tụ pháp lực chỉ đất là Khôn, giữa ngón tay ngưng tụ kim quang là Đoái, pháp thuật ở trung cung hội tụ, tỏa ra kim quang chói lọi, hiện ra giữa không trung.

Trên đỉnh đầu Úc Mộ Tiên hiện ra một chiếc kim xán với những đường vân phức tạp, dần dần từ hư vô hóa thành thực thể, lơ lửng trên không trung, khẽ xoay tròn, kim quang màu trắng buông xuống, pháp thuật này kết hợp với tiên cơ trong cơ thể hắn tạo thành uy lực cực lớn.

‘Lần đầu tiên sử dụng pháp thuật này trong thực chiến, cảm giác cũng không tệ.’

Hắn khẽ chớp mắt, rất nhanh đã nhận được hồi đáp từ pháp thuật, trước mắt lập tức hiện ra một khung cảnh, là một mũi tên vàng được khắc huyền văn, dường như có thể xuyên thủng tầng mây bay tới, mơ hồ có thể cảm nhận được phương hướng từ xa, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

“Đây là… Lý Huyền Phong?”

Người sử dụng cung ở Việt quốc vốn đã không nhiều, hơn nữa còn ở khoảng cách xa như vậy, lại còn là huyền văn kim tiễn trong truyền thuyết, Úc Mộ Tiên từ lâu đã ghi nhớ dung mạo và pháp khí của kẻ này, làm sao có thể nhận nhầm được? Trong lòng hắn dâng lên lửa giận:

‘Ta còn nghĩ có thể hóa can qua thành tơ lụa… xem ra là ta nghĩ quá ngây thơ rồi! Hắn vậy mà lại muốn hãm hại ta!’

Úc Mộ Tiên không muốn đắc tội với hắn, Lý Huyền Phong rất được Nguyên Tố chân nhân tin tưởng, sau này muốn thoát khỏi Nguyên Ô, quan hệ với mấy Tử Phủ còn lại trong tông môn nhất định phải làm tốt, cho nên Úc Mộ Tiên thậm chí còn mơ hồ có ảo tưởng liên thủ với Lý Huyền Phong.

Bây giờ thì hay rồi, ý nghĩ đó đã hoàn toàn tan vỡ, trong lòng hắn tràn đầy oán hận:

‘Cũng chỉ là kẻ hèn nhát, vậy mà vẫn còn ghi hận chuyện cỏn con của đám người trong gia tộc! Lần này thì hay rồi, đắc tội với Nguyên Tố chân nhân rồi!’

Lý Huyền Phong đã ra tay với mình, Úc Mộ Tiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn ta, với hai món linh khí trong người, muốn giết hắn ta dễ như trở bàn tay, chỉ là hắn lo lắng sẽ đắc tội với Nguyên Tố chân nhân.

Hắn há miệng, phun ra một chuỗi kim phiến, chúng nhanh chóng lớn lên giữa không trung, hóa thành sáu mặt tròn, trên mặt khắc đầy hoa văn giống như vảy cá, phân bố đều ở các hướng.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên, sáu mặt tròn hợp lại thành một khối, tiến thoái nhịp nhàng, tạo thành một thể thống nhất, xoay tròn theo một loại trận pháp nào đó, Úc Mộ Tiên đã sớm đoán được phương hướng của đối phương. Cứ như vậy mà ngăn cản đòn tấn công tiếp theo.

‘Quả nhiên là Huyền Tiễn!’

Mũi tên kia lóe lên rồi biến mất giữa không trung, Úc Mộ Tiên lập tức vận chuyển đồng thuật, nhìn rõ ràng đó là một mũi tên vàng rực hình chim phượng, trông vô cùng linh động.

“Tìm được ngươi rồi!”

Hắn trong lòng đang cười lạnh, ngay lúc này, từ xa gần như đồng thời bay ra hai kiện pháp khí, một thanh bảo kiếm cổ phác, hào phóng, huyền văn dày đặc, màu trắng nhạt, bay đến từ hư không, một đạo khác là ngọn lửa xám xịt hùng hậu, nhanh như gió.

Sắc mặt Úc Mộ Tiên lập tức thay đổi, hắn đương nhiên nhận ra ngọn lửa màu xám kia, còn có thanh bảo kiếm cổ xưa kia dường như cũng quen thuộc, trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi.

‘Không ổn! Hắn đã sớm lên kế hoạch liên kết với những người khác để mai phục ta.’

Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, ung dung, sáu mặt tròn kia hợp thành một khối, vừa cứng rắn vừa vững chắc, lơ lửng giữa không trung, sáu mặt tròn hợp lại, chắn trước bảo kiếm và ngọn lửa màu xám đang lao tới, đồng thời lên tiếng:

“Sư huynh! Nhanh tới giúp ta!”

Úc Mộ Tiên vốn là người cẩn thận, cho dù trên người có hai món linh khí cấp bậc Tử Phủ thì cũng không dám lơ là, chủ quan, hai người trước mắt đã nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn lập tức tập trung tinh thần, không sử dụng hai món linh khí kia nữa, mà há miệng một lần nữa.

Hắn tu luyện Kim Tiêu Động vốn là một loại công pháp cổ xưa, quá trình tu luyện vô cùng gian khổ, rất ít người luyện thành, một khi đã luyện thành thì có thể giống như Tử Phủ, cất giữ pháp khí trong cơ thể để uẩn dưỡng, lúc này hắn há miệng, phun ra một chuỗi quang điểm màu trắng.

Úc Mộ Tiên vốn là một luyện khí sư, thích nhất là luyện chế pháp khí, những điểm sáng kia không ngừng biến đổi trong không trung, hóa thành hình thoi, phần đầu nhọn hoắt, phần đuôi hơi tù, giống như một con dao găm, di chuyển tự do giữa không trung, nối đuôi nhau thành một chuỗi dài, tổng cộng có tám cái.

“Vút!”

Vũ Sơn Kiếm của Tiêu Ung Linh xé gió lao tới, hóa thành một đạo lưu quang màu xanh lam chói mắt, vậy mà lại là thuật ngự kiếm hiếm thấy, nhắm thẳng vào hắn mà tấn công, Úc Mộ Tiên vội vàng đỡ đòn, không dám khinh địch, tay kết ấn một lần nữa.

“Thúy Câu Động Pháp!”

Pháp quyết này của hắn dường như đã được luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần, còn thuần thục hơn cả những pháp thuật trước đó, từ trong tay áo hắn bay ra một luồng gió màu xám, nhanh chóng quấn lấy thanh bảo kiếm đang lao tới kia.

Luồng gió màu xám này vốn dùng để quấy nhiễu pháp khí của đối phương, kết hợp với tiên cơ chuyên dùng để khống chế pháp khí của đối phương trong cơ thể hắn, nhất thời khiến thanh bảo kiếm kia không thể phân biệt phương hướng, lung lay giữa không trung, có pháp thuật này hỗ trợ, tám thanh hình thoi kia tuy rằng hơi vội vàng nhưng vẫn đánh bật được thanh kiếm kia.

Hắn vừa mới chống đỡ được một chiêu, thì ngọn lửa màu xám kia đã ập tới chỗ sáu mặt tròn, khiến chúng kêu lên ken két, dường như sắp vỡ vụn, nhưng những mặt tròn này được luyện chế vô cùng tinh xảo, đồng loạt lùi về phía sau một tấc, vậy mà lại chặn được ngọn lửa màu xám kia.

Ở phía xa, Lý Uyên Giao khoác trên mình lớp sương mù màu đen, tay đặt trên chuôi kiếm bên hông, đứng từ xa quan sát, vẫn chưa ra tay, thậm chí còn không hề tới gần, pháp thuật Thiên Kim Xán trên đỉnh đầu Úc Mộ Tiên có khả năng dò xét rất mạnh, hắn không muốn mạo hiểm ra tay trước, mà chỉ nhìn chằm chằm vào sáu mặt tròn kia.

Sáu mặt tròn này khiến hắn có cảm giác vô cùng quen thuộc, Lý Uyên Giao chỉ hơi suy nghĩ một chút đã nhớ ra một món pháp khí đã bị hỏng, vứt trong túi trữ vật.

“Lục Thạch Vân Bàn!”

Món pháp khí này là do hắn đoạt được từ tay một tên ma tu, theo như ghi chép thì là do Úc Mộ Tiên ở Nguyên Ô phong luyện chế, từng được hắn sử dụng rất nhiều lần, sau đó bị Kim Đao Thuật của Tư Đồ Mạt phá hỏng, không thể sử dụng được nữa.

Lục Thạch Vân Bàn và sáu mặt tròn kia rất giống nhau, có lẽ là do Úc Mộ Tiên luyện tập trước khi luyện chế món pháp khí này, nhưng dù sao thì Lý Uyên Giao cũng đã từng tế luyện Lục Thạch Vân Bàn, hiểu rõ ưu nhược điểm của nó.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức lấy Lục Thạch Vân Bàn đã bị hỏng trong túi trữ vật ra, đưa cho Lý Huyền Phong bên cạnh, nói:

“Ngươi chỉ cần tấn công vào một trong sáu mặt tròn kia, tìm vị trí Mậu Lục Giáp Thất, Đinh Tam Canh Nhất, đó là nơi kim tinh và hàn thiết giao nhau, tuy rằng nguyên liệu hắn dùng để luyện chế mặt tròn chắc chắn còn cao cấp hơn, nhưng cách luyện chế chắc chắn cũng không khác biệt quá nhiều!”


Lý Huyền Phong gật đầu nhận lấy, sau đó cưỡi gió rời đi, còn Lý Uyên Giao thì như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ ẩn nấp giữa biển mây.

Lý Huyền Phong vốn dĩ không cần phải tới gần như vậy mới bắn tên vào Úc Mộ Tiên, chỉ là mây mù trong động thiên có thể che chắn thần thức và đồng thuật, bình thường chỉ cần đứng từ xa là có thể ra tay, nhưng bây giờ thì không được.

Hơn nữa, Lý Huyền Phong có một loại kim quang bí thuật trong lòng bàn tay, chỉ cần bắn trúng Úc Mộ Tiên một mũi tên, lưu lại kim quang trên người hắn, là có thể cảm nhận được vị trí của hắn giống như lúc bắn Ác Vô.

Lý Huyền Phong cưỡi gió bay tới vị trí xa nhất, sau đó giương cung bắn tên, dựa vào cảm ứng mơ hồ:

‘Ta muốn xem xem pháp thuật của ngươi có thể truy tìm được bao xa!’

Mọi người giao đấu một chiêu giữa biển mây, pháp khí của nhau đều đã rõ ràng, không cần phải che giấu nữa, Tiêu Ung Linh hiện thân, đuổi theo thanh bảo kiếm giữa không trung, cầm nó trong tay, im lặng bay về phía Úc Mộ Tiên.

Đồ Long Kiển còn quỷ dị hơn, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện cách Úc Mộ Tiên ba thước, hung hăng vung cây kim chùy trong tay về phía hắn.

Úc Mộ Tiên nghiêng người né tránh, sau đó đổi sang một loại pháp quyết khác, đầu ngón út là Dậu, giữa ngón út và đốt ngón tay áp út lần lượt là Tuất và Hợi, tạo thành hình hoa sen đang nở rộ, hai mắt lóe lên tia sáng màu vàng cam, ngồi xuống giữa không trung.

“Xoẹt…”

Giữa không trung lập tức nở ra một đóa sen vàng, từng lớp từng lớp cánh sen bao bọc lấy hắn, hắn không hề ra tay đánh trả, lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ cần chống đỡ được một lát, chờ Đường Nhiếp Đô quay lại tiếp viện là được.

Ba loại pháp thuật được thi triển liên tiếp, có thể thấy được thiên phú hơn người của hắn, không chỉ am hiểu rất nhiều loại pháp thuật, mà còn có thể nhanh chóng phán đoán được tình hình, linh hoạt thay đổi pháp quyết, đây chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên phú và nỗ lực, vượt xa những người khác.

Những người của Lý gia không cần phải nói, nội công thấp kém, Tiêu Ung Linh là người của Tử Phủ, nhưng lại là người nửa đường xuất gia, rõ ràng cũng không am hiểu pháp quyết, còn Đồ Long Kiển, có vẻ như y cũng không giỏi pháp quyết, không thể điều động linh khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thi triển pháp thuật.

Nhưng Tiêu Ung Linh được mệnh danh là Vũ Sơn Ông, danh tiếng lẫy lừng, chắc chắn không phải là người dễ đối phó, pháp kiếm trong tay khẽ động, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, tiên cơ Đông Vũ Sơn trong cơ thể vận hành tới cực hạn, y há miệng, phun ra một luồng khí trắng.

Khí trắng này xoay tròn trên không trung, loáng thoáng biến thành một tòa đại sơn, trấn áp Linh Cơ
Kiếm pháp trong tay hắn liên tục hiện ra, chém thẳng vào cánh sen kia, tuy nhiên có vẻ như nó không bị tổn hại gì nên hắn vội vàng lui ra.

Kim Chùy của Đồ Long Kiển lại bay tới, Hôi Hỏa của hắn cực kỳ đáng sợ, ngay cả Kim Thuẫn của Úc Mộ Tiên cũng không thể ngăn cản được nó, khi thấy tấn công sắp tiếp cận thì hắn vội vàng giơ hai ngón tay điểm một điểm.

Tuy nhìn từ bên ngoài thì hành vi này giống như là đang tìm chết, nhưng Đồ Long Kiển lại hơi nhíu nhíu mày, sau đó thanh Kim Chùy kia bị ngăn chặn giữa không trung, điều này khiến hắn giật mình không thôi.

Úc Mộ Tiên sau đó vội vàng xoay hai ngón tay lại, bộ pháp liên tục lui về sau, sáu cái Pháp Thuẫn di động không ngừng, Hôi Hỏa sắp tiếp cận nhưng y vẫn không chịu tế Linh Khí ra.

Giờ phút này nếu như tế hai kiện Tử Phủ Linh Khí ra thì chắc chắn người thông minh sẽ bị dọa chạy, hai thanh Tử Phủ Linh Khí cùng lắm cũng chỉ giữ được một người lại, không có lời.

Úc Mộ Tiên không muốn để lại hậu hoạn về sau, nếu như đã đánh thì phải đánh cho triệt để, diệt cỏ là phải diệt tận gốc, phải đem những tên kia giết hết mới được.

Trên người Đồ Long Kiển còn có một trong sáu hộp ngọc, không giết hắn thì giết ai?

Quả nhiên chớp mắt sau Đường Nhiếp Đô giận tím mặt, hô to.

“Người nào dám làm tổn thương sư đệ của ta!!”

Miêu Nghiệp đứng cạnh khi nghe được câu đó thì như nhặt được vàng, cuộc chiến này không phải là nơi mà hắn có thể xía vào được, may mà có cơ hội này nên hắn nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, không quan tâm gì cả.
Trong lòng của hắn mặc dù cực kỳ hận Đường Nhiếp Đô, nhưng hắn rất là cẩn trọng.

Dù sao tình huống bây giờ đã như thế này, dù bên nào thắng thì Miêu Nghiệp hắn cũng khó thoát khỏi cái chết, dù có làm ngư ông đắc lợi thì hắn cũng không có thực lực đó, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Qua cuộc chiến vừa rồi đám người Đồ Long Kiển đã biết thực lực của Đường Nhiếp Đô cực kỳ kinh người, nên khi nghe được lời của y thì đều thầm kêu không ổn, Úc Mộ Tiên thì nhếch miệng cười ra tiếng, vừa muốn nói chuyện thì đầu của Úc Mộ Tiên liên tục ong ong.

“Tới nữa à??”

Úc Mộ Tiên cười lạnh, pháp thuật vận chuyển liên tục, Thiên Kim Soát xoay tròn, hai mắt của hắn chớp chớp sau đó đột nhiên ngẩn ra.

Tìm không thấy, chuyện này sao có thể xảy ra được?

Từ lúc bị đánh lén tới giờ Úc Mộ Tiên luôn là người nắm rõ thế cục, tư duy liên tục vận chuyển, từ thực lực của những người xung quanh đến động cơ hắn đều nắm chắc được, nhưng lần này thật sự hắn không thấy được.

Phải biết rõ Thiên Kim Sát có thể tuần tra được những pháp thuật hay thuật pháp, dù là pháp khí cao minh tới đâu cũng không thể thoát được, nên chắc chắn Lý Huyền Phong không phải vận dụng công pháp ẩn nấp gì.

“Nếu như hắn có thể tấn công từ tầm xa như thế thì tại sao lúc bắt đầu hắn lại xuất hiện trong phạm vi tuần tra? Sao hắn lại chọn vị trí mất tiên cơ như thế?”

Vô số suy nghĩ nảy ra trong đầu hắn, dù thế nào hắn cũng không tìm ra được lý do, tiếng ong ong ngày càng gấp.

Trong lòng hắn xuất hiện báo động, Úc Mộ Tiên lập tức cắn nát đầu lưỡi, quyết định cấp tốc:

“Không thể giấu nữa rồi!!”

Hắn há miệng phun một vòng tròn năng lượng mày vàng óng, to bằng ngón áp út ra ngoài, bên trên được khắc đầy triện tự.

"Tử Phủ linh khí " Chỉ Qua " ( nghĩa là đình chiến )!"

Quả nhiên khi thứ này vừa xuất hiện thì âm thanh ong ong khi nãy lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Bên trong vòng tròn màu vàng kia cũng xuất hiện một mũi tên, đây là Huyền Văn Linh Tiễn, mũi tên này giống như là có sinh mệnh, không ngừng giẫy dụa, âm thanh phát ra chói tai vô cùng.

Khi thấy pháp khí này thì mọi người đều giật mình, Đồ Long Kiển nhíu mắt lại nói:

“Kiện Tử Phủ Linh Khí đầu tiên đã xuất hiện, không ngờ lại là một kiện linh khí hộ thân, thật sự là khó làm rồi…”

Linh tức của y động đậy, mắng về phía lệnh bài kia.

“Ngươi thật là mặt dày, ngươi còn dám tự xưng mình là Cổ Linh Khí sao? Linh khí hiện đại uy phong như thế đó! Nếu như ngươi vẫn không chịu ra sức thì tự mà gánh hậu quả!”

Những người xung quanh đều có sắc mặt khác nhau, chỉ có Đường Nhiếp là thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Bạch Nguyên Ô Chân Nhân đối xử với vị tiểu sư đệ vừa nhập môn này tốt ra sao, nếu như y có chuyện gì thì chắc chắn hắn sẽ bị đánh thành tàn phế.

Sau đó hắn đánh thẳng về phía Tiêu Ung Linh.

Tiêu Ung Linh nhìn về kiện Tử Phủ Linh Khí kia thì cảm giác cực kỳ quen thuộc, tuy nhiên sau đó y lập tức giơ tay lên đón đỡ thế tấn công của Đường Nhiếp, không có thời gian nhớ lại.

Âm thanh trào phúng của Đường Nhiếp vang lên:

"Người nhà họ Tiêu! Ha ha! Chắc hẳn quen thuộc với dáng vẻ của Chỉ Qua lắm! Ngươi là Vũ Sơn Ông gì… e là sẽ làm Tiêu Hàm Ưu thứ hai rồi!"